Trong suốt hơn 200 năm, nó đã khiến gần 40 người Pháp đột tử vì chứng tràn máu não.
Chân dung kẻ sát nhân
Chiếc
 gương này được nghệ nhân Louis Alvarez chế tác và xuất xưởng vào năm 
1743 ở Pháp. Chỉ 2 ngày sau khi hoàn thành chiếc gương, người thợ vốn 
đang khỏe mạnh bình thường bỗng đột ngột qua đời trong nhà xưởng vì 
chứng tràn máu não. Không ai liên tưởng về sự ra đi bất ngờ của ông tới 
chiếc gương soi kia. Nó đã được đưa ra bày bán tại cửa hàng tạp hóa và 
bắt đầu chuỗi hành trình gieo rắc cái chết.
Nạn
 nhân thứ hai sau Alvarez là Tesemer, ông chủ cửa hàng bột mì tại thành 
phố cảng Marseille. Tới cửa hàng mua sắm quà sinh nhật cho người vợ, ông
 cảm thấy thích chiếc gương và móc hầu bao mua luôn. Tối hôm đó, trong 
căn biệt thự lộng lẫy của mình, buổi lễ sinh nhật hoành tráng đã được 
diễn ra. Sau khi lấy chiếc gương ra khỏi hộp quà tặng vợ, thuận tay, ông
 đưa chiếc gương chạm khắc tinh xảo lên soi. Bỗng nhiên, Tesemer cảm 
thấy ớn lạnh toàn thân, rùng mình, đầu óc nặng trĩu, cảnh vật trước mắt 
chông chênh, chao đảo. Bà vợ thấy vậy vội đỡ ông, dìu vào phòng nhưng 
đáng tiếc, ông đã ra đi. Cũng như Louis, ông được chẩn đoán tử vong vì 
chứng tràn máu não. Người vợ trẻ quá đau buồn đã bán và đem cho mọi đồ 
vật riêng tư của ông để không gợi lại kí ức cũ. Chiếc gương "quỷ ám" 
thất lạc từ đó.
 
 
Chiếc
 gương sát nhân này tiếp tục “tác quái” vào 22 năm sau đó, tức năm 1765.
 Nạn nhân thứ ba của nó là Arnold, biên tập viên trẻ tuổi của một nhà 
xuất bản. Anh ta mua được chiếc gương này tại một cửa hàng trên vỉa hè 
thủ đô Paris và mang nó về treo ngay đầu giường của mình trong phòng 
ngủ. Ngay sau đó, Arnold mất tích và khi tới căn chung cư của anh để 
tìm, mọi người sững sờ khi thấy anh đã qua đời nhiều ngày trong chính 
căn hộ đó. Thật đáng sợ, nguyên nhân chính vẫn là do tràn máu não.
Nạn
 nhân thứ tư là Henry, một ông chủ cửa hàng đồ cổ. Trong khi đi dạo tại 
khu chợ mua bán đồ cũ, ông đã bắt gặp chiếc gương được chạm khắc tinh 
xảo này nên đã mua lại và mang về cửa hàng với hy vọng bán được chiếc 
gương rẻ mạt này với giá cao. Thật không may, ba ngày sau đó, Henry đã 
đột tử tại cửa hàng trong khi đang thưởng thức ly cà phê sữa sau bữa ăn 
trưa. Đặc biệt thay, nguyên nhân tử vong của ông là do chứng… tràn máu 
não.
Những
 tin đồn về chiếc gương ma này bắt đầu lan truyền khắp nước Pháp kể từ 
khi một người bạn thân của Henry tới dự đám tang và bất giác, giật thót 
người khi thấy chiếc gương “Alvarez 1743”. Ông cũng là bạn thân của 
Arnold - nạn nhân thứ ba của chiếc gương sát nhân. Mấy năm trước, khi 
tham dự đám tang của Arnold, ông cũng đã từng bắt gặp nó. Ông liên hệ 
cái chết của hai người bạn cùng chiếc gương quỷ quái này và họ cùng chết
 do chứng tràn máu não. Liệu có mối quan hệ nhân - quả gì ở đây không? 
Quá lo sợ nên dù chưa có chứng cứ xác thực, ông vẫn khuyên gia đình 
Henry mang chiếc gương này đi vứt bỏ.
Sự
 việc càng ngày càng quái dị hơn khi chiếc gương tiếp tục gây ra cái 
chết oan nghiệt cho hai nạn nhân tiếp theo là ông Hanmer và vợ ông (bà 
Jura) sau 70 năm lưu lạc. Bà Jura đã mua được chiếc gương cổ này trong 
một lần đi dạo và mang về đặt trên chiếc bàn viết ở nhà. Không ngờ được 
rằng việc làm vô tình đó đã gây ra cái chết oan uổng cho cả hai người 
ngay sau đó. Cả hai đã lần lượt qua đời trên đường tới bệnh viện cấp cứu
 bởi nguyên nhân vẫn là chứng bệnh tràn máu não.
Đã
 có thêm hơn 20 người nữa chết “bất đắc kì tử” trong vòng hơn 100 năm 
sau đó. Hầu hết trước khi đột tử, họ đều rất khỏe mạnh, không nghiện 
ngập hay mắc bất cứ chứng bệnh gì. Họ chỉ qua đời trong vòng ba ngày sau
 khi tiếp xúc với chiếc gương quỷ ám và nguyên nhân dẫn họ tới cái chết 
đều giống nhau. Trong số họ, có những người không biết tới chiếc gương 
này và chỉ tình cờ sử dụng nó; nhưng cũng có những người biết, tò mò, cố
 tình sử dụng. Dù thế nào nhưng tất cả họ đều phải nhận lấy cái chết.
Nạn
 nhân thứ 38 của chiếc gương là tiến sĩ Smith. Là nhà khoa học nên ông 
không hề tin chuyện chiếc gương này có... yêu ma hại người. Ông quyết 
định vén bức màn của bí ẩn này. Thế nhưng chỉ sau khi tiếp cận được 
chiếc gương không lâu, ông đã cảm thấy hoa mắt, chóng mặt, nhức đầu rồi 
tử vong ngay sau khi dặn dò người nhà hãy cất kĩ chiếc gương hại người 
này. Tất nhiên, nguyên nhân dẫn đến cái chết của ông vẫn giống 37 người 
trước.
Những giả thuyết ban đầu
Cái
 chết bí ẩn của tiến sĩ Smith đã thôi thúc Hiệp hội Sưu tầm Đồ cổ Pháp 
khẩn cấp công bố trước báo chí về sự nguy hại của việc tiếp cận chiếc 
gương. Nhiều nhà khoa học có sự quan tâm đặc biệt xung quanh bí ẩn này; 
nhưng không ai dám giữ nó lại bên mình để nghiên cứu chỉ vì “chiến tích”
 của nó. Họ đua nhau đưa ra những phán đoán của bản thân nhưng đều không
 thể chứng minh chúng.
Từ
 thời Trung cổ, có nhiều học giả cho rằng gương soi như một tấm sắt tự 
hấp thụ chất độc xung quanh và bốc hơi lên dần, ảnh hưởng tới sức khỏe 
của người tiếp xúc. Tuy nhiên, giả thuyết này không đứng vững bởi nếu 
đúng là mặt gương có khả năng hấp thụ hơi độc thì chỉ cần rửa bằng nước 
lạnh là có thể hòa tan, làm sạch chúng. Ngoài ra, không thể giải thích 
về nguyên nhân của sức mạnh sát thương lớn đến như vậy của chiếc gương.
Các
 nhà khoa học Nga thì mở rộng vấn đề hơn. Họ nhận định rằng chiếc gương 
không chỉ có khả năng hấp thụ chất hóa học hữu hình mà còn có thể hấp 
thụ các “năng lượng thông tin vô hình”. Vật chất hữu hình có thể gột 
rửa, nhưng với năng lượng vô hình, điều đó không thể thực hiện được. Tuy
 nhiên, họ chưa thể lí giải trọn vẹn tại sao trong khi những chiếc gương
 khác hoàn toàn bình thường thì chiếc gương kì quái này lại có thứ năng 
lượng vô hình đó. Ngoài ra, một số người cũng hoài nghi chiếc gương được
 tráng thêm những chất phụ gia độc hại nhưng không ai dám lại gần chiếc 
gương để… làm thí nghiệm kiểm chứng. Thời gian càng trôi đi, bức màn bí 
mật bao phủ quanh chiếc gương “quỷ ám” này ngày càng dày thêm, khiến mọi
 người nhìn nó không còn dưới “con mắt khoa học” nữa mà tin rằng bên 
trong nó có một “sức mạnh siêu nhiên” bí ẩn. Thậm chí, đã có bộ phim 
kinh dị được dựng lên từ câu chuyện kì bí này, càng tô vẽ thêm tính li 
kì, đáng sợ cho câu chuyện.
Liều mình vén bức màn bí ẩn
Tháng
 4/2005, Waine (tiến sĩ khảo cổ người Mỹ) thực hiện chuyến bay tới Paris
 xin phép Hiệp hội Sưu tầm Đồ cổ Pháp tiến hành điều tra chiếc gương 
“ma” này thêm một lần nữa. Chuyện tiến sĩ Waine liệu có trở thành nạn 
nhân thứ 39 của chiếc gương sát nhân hay không bỗng trở thành tiêu điểm 
của giới truyền thông và dân chúng. Tuy nhiên, đề nghị này của ông không
 được chấp thuận bởi họ không muốn chứng kiến thêm một bi kịch nữa gây 
ra bởi chiếc gương.
Không
 nản lòng, ông đã tới gặp cháu nội của tiến sĩ Smith. Trước nỗ lực và 
tấm lòng chân thành của Waine, người cháu này đã giúp mang chiếc tráp gỗ
 có đựng chiếc gương được niêm phong kĩ giao cho ông. Sau khi có được 
chiếc gương, ông đã nhanh chóng đáp máy bay về Mỹ nghiên cứu.
Bỏ
 mặc mọi lời ngăn cản của người vợ, ông vẫn quyết tâm thực hiện hành 
động “điên rồ” là tìm hiểu chân tướng sự việc. Sau bao nhiên năm ngủ 
trong bóng tối, phủ đầy bụi bặm, cuối cùng chiếc gương ma quái cũng được
 nhìn thấy ánh mặt trời. Ông đã tiến hành một số nghiên cứu giám định và
 nhận ra tuổi của mặt gương chưa tới 100 năm. Vậy rất có thể là mặt 
gương đã bị ai đó thay mới vào và như vậy thì chiếc khung gỗ xinh xắn 
được chạm khắc tinh xảo kia chính là hung thủ giết người hàng loạt.
Sau
 khi rời thư viện trường đại học quay trở về nhà, bước vào phòng thí 
nghiệm, ông thất thần khi thấy hai con chuột bạch làm thí nghiệm nhốt 
trong chiếc lồng sắt đặt trước gương đã chết cứng từ bao giờ. Chiếc 
gương ma lại một lần nữa “tác yêu tác quái”. Khi giải phẫu, ông sững sờ 
khi thấy trong não chúng chứa đầy máu đọng. Chúng đã “ra đi” vì chứng 
tràn máu não.
Để
 kiểm chứng dự đoán của mình, ông đã gọt lấy một vài mẩu dăm trên khung 
gỗ chiếc gương để làm mẫu hóa nghiệm. Theo kết quả nhận được, chiếc 
khung gỗ của gương “ma” được chế tạo bằng gỗ cây coura - một loại cây gỗ
 rất hiếm gặp đã tuyệt chủng hơn 100 năm nay.
Theo
 tài liệu nghiên cứu, gỗ cây coura chứa một loại chất cực độc, khi hứng 
luồng ánh sáng tự nhiên càng mạnh rọi vào thì chất độc từ gỗ bay hơi tạo
 thành luồng khí độc càng nhiều. Khí này khiến mạch máu của não người 
hít phải ngay lập tức bị tắc nghẽn, nứt vỡ rồi nhanh chóng tràn máu lên 
não và qua đời. Tiến sĩ Waine đã thoát khỏi lưỡi hái tử thần do có thói 
quen đóng kín rèm cửa sổ khi vào phòng thí nghiệm và thể trạng tốt. Khi 
ông rời khỏi phòng, để thoáng khí, bà vợ đã mở cửa sổ ra, ánh sáng mặt 
trời ùa vào phòng khiến chất độc bay hơi mạnh, gây nên cái chết cho hai 
con chuột bạch kia.
Thế
 nhưng, khi rất đỗi vui mừng và chuẩn bị công bố kết quả nghiên cứu tới 
giới khoa học và các phương tiện truyền thông thì ông tá hỏa khi chiếc 
gương đã “không cánh mà bay”. Bởi không có hiện vật gốc nên ông không 
thể chứng minh được rằng những mẩu dăm gỗ kia được gọt từ khung của 
chiếc gương sát nhân ấy. Bí ẩn tưởng chừng như đã có thể hé lộ ra giờ 
lại đang có nguy cơ bị chôn vùi…
(Theo PLXH)*Bài viết có sử dụng các tài liệu đã được Hiệp hội Sưu tầm Đồ cổ Pháp công bố.