KOBE -
Cảnh sát Nhật đã bắt giữ một người đàn ông 47 tuổi, sau khi thi thể bị
cắt rời của một bé gái 6 tuổi được tìm thấy trong nhiều túi ni lông được
giấu ở gần nhà cô bé.
Sự việc hiện đang gây chấn động tại
Nhật, do quốc gia này có tỷ lệ tội phạm ở mức thấp nhất thế giới, và
loại tội phạm bạo lực là vô cùng hiếm. Bé Mirei Ikuta bi mất tích ở thành phố
Kobe, miền Tây Nhật Bản từ ngày 11 tháng 9 vừa qua sau khi tan học. Việc
trẻ em 6 tuổi ở Nhật, thậm chí là ở các thành phố lớn, tự đi bộ một
mình từ trường về nhà được coi là điều rất thông thường.
Nhà chức trách hôm thứ tư cho biết, thi
thể bị cắt rời của cô bé 6 tuổi đã được tìm thấy trong nhiều túi ni lông
khác nhau ở gần nhà cô bé. Cảnh sát sau đó đã bắt giữ Yasushiro Kimino,
47 tuổi, một người thất nghiệp sống gần đó.
Sau khi Mirei mất tích, cảnh sát đã tiến
hành một cuộc tìm kiếm rộng lớn, nhưng không có bất kỳ manh mối nào cho
mãi đến tận mãi ngày Thứ Ba, khi các túi đựng thi thể được giấu trong
bụi rậm cách nhà cô bé 100 mét bắt đầu bốc mùi. Cảnh sát cho biết, các
túi chứa hầu hết phần thi thể của bé gái, nhưng một số phần khác vẫn
chưa được tìm thấy.
Quần áo và giày xăng-đan của bé cũng
được tìm thấy tại hiện trường. Có 6 túi đựng thi thể của nạn nhân, và
trong 1 chiếc túi, cảnh sát đã tìm thấy 1 thẻ ghi danh có tên của nghi
can đã giết hại bé gái. (Theo Người Việt Tự Do)
Aokigahara
Jukai hay "Biển cây" là một khu rừng nằm dưới chân núi Phú Sĩ. Nằm ở
quận Yamanashi, Phú Sĩ, là ngọn núi cao nhất Nhật Bản (3,776m), nổi
tiếng và sườn núi có nhiều hồ nước và rừng.
Khu rừng Aokigahara Jukai nằm ở sườn Tây
Bắc, hình thành từ dòng dung nham do đợt phún xuất năm 864. Tuy chỉ có
1.200 năm tuổi và diện tích khiêm tốn (3,000 mẫu), khu rừng này đã nổi
tiếng vì các huyền thoại và những hiện tượng kỳ lạ xảy ra tại đấy.
Người ta chỉ mất 3 hay 4 giờ để đi bộ từ
đầu này sang đầu kia của diện tích 3,000 mẫu, thế nhưng trong khu rừng
này, điều đó rất khó thực hiện.
Huyền thoại kể rằng, những ai bước vào
đại dương cây cối đó chưa bao giờ trở ra. Ngay cả hiện nay cũng có nhiều
người thực hiện những chuyến dã ngoại bị lạc đường.
Hài cốt của họ hoặc phần thi thể bị "thứ
gì" ăn bớt luôn được tìm thấy trong khu rừng âm u, rậm rạp đó. Đến lượt
những ai đi tìm kiếm các nạn nhân hoặc muốn làm sáng tỏ bí ẩn của khu
rừng lại bị lạc đường.
Một truyền thuyết cổ cho rằng có rất
nhiều dơi sống trong rừng. Chúng sẽ tấn công những du khách và làm họ
chết ngạt bằng cách che phủ mặt.
Trong khu rừng đó, một chiếc la bàn sẽ mất hướng Bắc và chỉ hướng Nam hoặc chỉ lệch 90 độ.
Nhiều người bảo rằng nếu đi theo la bàn,
bạn chỉ đi vòng quanh rồi trởi lại điểm xuất phát. Sự rối loạn hoạt
động của các dụng cụ điện tử cũng được ghi nhận.
Rừng Aokigahara Jukai rất rậm nên ánh
mặt trời khó lọt qua, chỉ có khu bìa rừng là tương đối thưa. Rất nhiều
người nói lên rằng không thể nào ngẩng đầu lên, bạn chỉ thấy một khoảng
nhỏ của bầu trời. Ngay cả thiết bị GPS (định vị qua vệ tinh) cũng khó
hoạt động do cây rừng quá dày đặc.
Khung cảnh chung quanh giống nhau khiến
cho bạn mất khả năng định hướng. Nếu nhìn thẳng phía trước và bước đi,
bạn sẽ có nguy cơ bị trượt ngã vì mặt đất có vẻ bằng phẳng, nhưng thật
ra lại thấp đến 30 cm bên dưới một lớp lá cây mục và rễ cây dày.
Trong rừng có nhiều ổ voi to và sâu do
nền là dung nham. Người ta cũng rất dễ ngã xuống hố và kinh hoàng khi
đối mặt với các bộ xương đã nằm đó từ lâu. Sẽ chẳng có sự cứu giúp nào
nếu bạn đi một mình. Có rất nhiều hang động kỳ lạ ẩn bên dưới mặt đất.
Lạ lùng hơn nữa là chúng bị giam hãm dưới lớp tuyết, dù là mùa hè.
Nhiều người bị lạc lối trong địa ngục
xanh đó, đi lang thang suốt nhiều ngày, bắt gặp đây đó vài bộ xương và
thi thể đang phân hủy, rồi đến lượt họ bị chết đói trước khi làm bữa cho
thú hoang.
Tất cả những hiện tượng đó cộng với các
sự việc khác đã tạo nên nhiều huyền thoại đáng sợ về quái vật, thần lùn
và ma quỷ lảng vảng trong rừng.
Năm 1959, nhà văn Seicho Matsumoto đã
viết một truyện ngắn về "khu rừng tuyệt đẹp bị bỏ rơi, hoang sơ" đó,
đồng thời tuyên bố rằng đấy là một nơi lý tưởng để chết một cách thầm
lặng mà người ta không thể tìm thấy xác. Truyện có nhan đề "Kuroi Jukai"
(khu rừng đen) đó đã được đăng trên một tạp chí, kết thúc bằng vụ tự
sát của những cặp tình nhân. Sau khi truyện được đăng khu rừng đen trở
thành địa điểm nổi tiếng để tự sát.
Năm 1993, một nhà văn khác Wataru
Tsutsumi, ấn hành một quyển sách đáng sợ: Sách hướng dẫn đầy đủ về tự
sát. Ông ta chỉ ra vài địa điểm chính xác trong rừng để treo cổ và đó là
những nơi mà người ta khó tìm thấy xác, do vậy sẽ kết luận là đương sự
đã mất tích.
Sau đó, tỷ lệ tự tử đã gia tăng đáng kể
tại Nhật Bản và nhiều thi thể được tìm thấy tại đúng những nơi mà sách
đã chỉ dẫn, dưới chân họ là tác phẩm của Wataru Tsutsumi.
Do độ ẩm cao và số lượng chim muông, dã
thú rất nhiều, nên các thi thể phân hủy rất nhanh trong khu rừng âm u
đó. Một báo cáo kể lại chuyện một phụ nữ được tìm thấy 3 ngày sau khi đi
lạc. Thi thể của bà bị kiến và loài gặm nhấm hủy hoại đến mức không còn
nhận dạng được. Nhiều người đến cắm trại ở đấy đã chứng kiến những cảnh
tượng ghê rợn và họ đã đưa hình ảnh lên Internet để cảnh báo người dân
và làm nản lòng những ai có ý định tự tử.
Dù sao vẫn có nhiều chuyến dã ngoại được
tổ chức trong rừng để người ta có thể thưởng ngoạn phong cảnh thiên
nhiên hoang dã. Tuy nhiên, trên những thân cây có các tấm biển mang
thông điệp lạ lùng
"Xin hãy liên lạc với cảnh sát trước khi bạn quyết định chết"; hoặc
"Xin hãy xem lại hành động của bạn".
Ngoài ra, những tấm biển đó cũng cảnh
báo người ta đừng đi qua khỏi các lối có đánh dấu, cho dù chỉ một khoảng
ngắn, bởi vì người ta có thể ngã xuống một khe rãnh, hoặc đối mặt với
một bộ xương người hay một cái xác còn nóng hổi.
Có vài người đã gặp rủi ro chỉ cách
đường mòn vài mét. Vì sao thế? Bởi vì rất khó đi sâu vào khu rừng đó. Ở
một vài nơi, đi 300m phải mất 1 giờ. Thực vật rất dày đặc nên chỉ cần đi
sâu vào vài km để nhận ra rằng chẳng có âm thanh nào ngoại trừ tiếng
của rừng cây và gió.
Khốn nổi, số vụ tự tử tại đấy hầu như
luôn gia tăng. Bình quân mỗi năm người ta phát hiện được từ 30 đến 50
cái xác. Một vài năm, con số đạt kỷ lục, chẳng hạn như năm 2003 có đến
105 thi thể được tìm thấy. Một số xác là do tự tử, còn số khác bị lạc
lối. Có nhiều nhóm cứu trợ thường đến thăm dò khu rừng để phát hiện các
hài cốt và thi thể.
Để không bị lạc, họ dùng những dải băng
nhựa để đánh dấu đường đi, sau đó chúng được để lại tại chỗ. Rất nhiều
người đã thoát ra khỏi khu rừng và sống sót nhờ vào các dãi băng cứu
tinh đó.
Bên bìa rừng có một trại huấn luyện của
quân đội. Một số binh sĩ nói rằng bạn không nên nhìn vào rừng trong lúc
tập luyện, vì dường như nó cuốn hút bạn một cách khó cưỡng lại được.
Nhiều câu chuyện cũng kể về những người
đã chứng kiến sự xuất hiện của ma quái. Có lẽ linh hồn của những kẻ tự
tử đã bị nguyền rủa phải lang thang mãi mãi trong khu rừng.
Người ta đồn rằng, Aokigahara là nơi
giải tỏa của các hồn ma đã bị tước đi sự sống quá sớm do tự tử hay bị
giết. Chúng kêu gào nỗi đau khổ qua tiếng gió. Những kẻ chuộng thế giới
tâm linh cho rằng ngay cả cây cối cũng có năng lực ma quái tích tụ từ
bao đời. Năng lực này đến từ những kẻ tự tử và sẽ làm mọi cách để lôi
cuốn bạn vì chúng không muốn bạn rời khỏi nơi hắc ám đó.
Tuy nhiên, vẫn có những nhân vật kiểm
lâm làm việc tại đấy. Thỉnh thoảng họ lại bắt gặp một thi thể đang thối
rửa, đang treo cổ hay bị thú hoang ăn mất một phần. Thế là họ phải đưa
thi thể về nhà xác tại thị trấn Aokigahara.
Trong phòng để xác có hai giường, một
cho cái xác và một cho nhân viên. Điều này khiến bạn ngạc nhiên, nhưng
người ta đồn rằng, nếu cái xác bị bỏ mặc trong phòng, linh hồn sẽ kêu
khóc suốt đêm và đi lang thang trong nhà xác. Do vậy, mỗi ngày, các nhân
viên phải bắt thăm để xem ai lãnh nhiệm vụ đáng sợ đó.
Vì sao số người tự tử ngày càng tăng
trong khu rừng bí hiểm đó? Điều gì thật sự diễn ra trong mê cung cây cối
Aokigahara Jukai và có điều bí ẩn gì tại đấy? (Tuần Báo Mới - Theo Les Mystèsteres du Monde)