Friday, October 31, 2014

Chuyện kinh dị: Con ma cây gạo


 
Trình Trung Ngộ là một chàng trai đẹp ở đất Bắc Hà, nhà rất giàu, thuê thuyền xuống vùng nam buôn bán. 

Chàng thường đỗ thuyền ở dưới cầu Liễu Khê rồi đi lại vào chợ Nam Xang. Dọc đường, hay gặp một người con gái xinh đẹp, từ Đông thôn đi ra, đằng sau có một ả thị nữ theo hầu.

Chàng liếc mắt trông, thấy là một giai nhân tuyệt sắc. Song đất lạ quê người, biết đâu dò hỏi, chỉ mang một mối tình u uất trong lòng. Một hôm khác, chàng cũng gặp lại, muốn kiếm một lời nói kín đáo để thử khêu gợi, nhưng người con gái đã xốc xiêm rảo bước, và bảo với con hầu gái:

- Ta lâu nay rượu xuân quá chén, mê mệt nằm dài, hầu nửa năm trời, không lên chơi cầu Liễu Khê lần nào cả, chẳng biết giờ phong cảnh ra sao. Đêm nay nên thăm qua cảnh cũ, để được khuây giải chút tình u uất ở trong lòng, vậy em có đi theo ta không?

Con hầu vâng lời.

Trung Ngộ nghe lỏm lấy làm mừng lắm. Tối hôm ấy, chàng đến bên cầu chờ sẵn. Đêm khuya người vắng, quả thấy người con gái cùng ả thị nữ mang theo đến một cây hồ cầm, đi tới đầu cầu, thở dài mà nói rằng:

- Nước non vẫn nước non nhà, cảnh còn như cũ người đà khác xưa, làm sao khỏi cảm động bùi ngùi cho được!

Bèn ngồi tựa vào bức lan can trên cầu, ôm đàn gẩy mấy bài Nam cung, mấy điệu Thu tứ. Một lúc nàng bỏ đàn đứng dậy nói rằng:

- Giải niềm u uất, muốn mượn tiếng đàn; song điệu cao ý xa, đời làm gì có kẻ tri âm hiểu được cho mình, chẳng bằng về cho sớm còn hơn.

Trung Ngộ liền bước rảo tới trước mặt nàng, vái chào mà rằng:

- Chính tôi là người tri âm mà nương tử đã không biết đấy.

Người con gái giật mình nói:

- Vậy ra chàng cũng ở đây ư? Thiếp đã từng nhiều lần được chàng đoái tới, ơn ấy thật vẫn ghi lòng. Chỉ vì ở đường sá vội vàng, không tiện tỏ bày chung khúc.

Giờ nhân đêm vắng, dạo bước nhàn du, không ngờ chàng lại đã đến trước ở đây. Nếu không phải duyên trời, sao lại có sự gặp gỡ may mắn như vậy. Song hạt châu hạt ngọc ở bên, thiếp chẳng khỏi tự xét thấy mình nhơ bẩn, thực thấy làm e thẹn vô cùng.

Chàng hỏi họ tên và nhà cửa. Nàng chau mày nói:

- Thiếp họ Nhị tên Khanh, là cháu gái của ông cụ Hối, một nhà danh giá trong làng. Hai thân mất sớm, cảnh nhà đơn hàn. Mới đây bị người chồng ruồng bỏ, thiếp phải dời ra ở bên ngoài lũy làng. Nghĩ đời người ta, thật chẳng khác gì giấc chiêm bao. Chi bằng trời để sống ngày nào, nên tìm lấy những thú vui. Kẻo một sớm chết đi, sẽ thành người của suối vàng, dù có muốn tìm cuộc hoan lạc ái ân, cũng không thể được nữa.

Hai người bèn đưa nhau xuống dưới thuyền, người con gái sẽ bảo chàng rằng:

- Thân tàn một mảnh, cách với chết cũng chẳng bao xa. Ngày tháng quạnh hiu, không người săn sóc. Nay dám mong quân tử quạt hơi dương vào hang tối, thả khí nóng tới mầm khô, khiến cho tía rụng hồng rơi, được trộm bén xuân quang đôi chút, đời sống của thiếp như thế sẽ không phải phàn nàn gì nữa.

Bèn cùng nhau ân ái hết sức thỏa mãn. Nàng có làm hai bài thơ để ghi cuộc hoan lạc như sau:

I

Cùng diêm cửu khốn ngọ miên trì,

Tu đối tân lang ngữ biệt ly.

Ngọc duẩn chỉnh tà châu xuyến tử,

Hương la thoát hoán tú hài nhi.

Mộng tàn bán chẩm mê hồ điệp,

Xuân tận tam canh oán tử quy.

Thử khứ vị thù đồng huyệt ước,

Hảo tương nhất tử vị tâm tri.

Dịch:

Giấc xuân mê mệt chốn hoang liêu,

Bỗng sượng sùng thay cuộc ấp yêu.

Măng ngọc (2) vuốt ve nghiêng xuyến trạm,

Dải là cởi tháo trút hài thêu

Mộng tân gối bướm bâng khuâng lạc,

Xuân hết cành quyên khắc khoải kêu.

Đồng huyệt chưa tròn nguyền ước ấy,

Vì nhau một thác sẵn xin liều.


II

Giai kỳ nhẫn phụ thử lương tiêu

Túy bão ngân tranh bát phục khiêu...

Ngọc yến nhiệm dung trâm trụy kế,

Kim thuyền kỳ phạ thúc tiêm yêu.

Yên thư đường ngạc hồng do thấp,

Hãn thối mai trang bạch vị tiêu.

Tảo vãn kết thành loan phượng hữu,

Phong thần nguyệt tịch nhiệm chiêu yêu.

Dịch:

Đêm đẹp này đâu nỡ bỏ hoài,

Ôm tranh nhẹ bấm một đôi bài.

Đầu cài én ngọc (3) hình nghiêng chếch,

Lưng thắt ve vàng (4) dáng ỏe oai.

Đường (5) lúc nở rồi hồng đượm ướt,

Mai khi rã hết trắng chưa phai.

Phượng loan sớm kết nên đôi lứa,

Gió sớm giăng khuya thỏa cợt cười.

Trình vốn là lái buôn, biết ít chữ nghĩa nên nàng giải nghĩa rõ ràng cho hiểu. Trung Ngộ rất khen ngợi mà rằng:

- Văn tài của nàng, không kém gì Dị An ngày xưa.

Nàng cười mà rằng:

- Người ta sinh ở đời, cốt được thỏa chí, chứ văn chương thời có làm gì, chẳng qua rồi cũng nắm đất vàng là hết chuyện. Đời trước những người hay chữ như Ban Cơ, Sái Nữ, nay còn gì nữa đâu. Sao bằng ngay trước mắt, tìm thú vui say, để khỏi phụ mất một thời xuân tươi tốt.

Trời gần sáng, nàng từ biệt ra về. Từ đấy đêm nào họ cũng đến với nhau. Trải hơn một tháng, bọn bạn buôn có người biết chuyện bảo với Trung Ngộ rằng:

- Bác ở chỗ đất khách quê người, nên biết giữ mình thận trọng, xa lánh những sự hiềm nghi. Chớ nên giở nết gió trăng quyến phường hoa liễu.

Như người con gái ấy chẳng tường duyên do gốc gác, nếu không là cô ả nũng nịu ở chốn buồng thêu, thì tất cũng dì bé yêu chiều ở nơi gác gấm.

Nay bác cứ như vậy, lỡ một sớm cơ sự khó giấu, thanh tích lộ ra, trên thì bị hình pháp lôi thôi, dưới không có họ hàng cứu giúp, bấy giờ thì bác tính thế nào.

Chi bằng đã trót gian díu thì nên tìm đến gốc tích nhà cửa, rồi hoặc ruồng bỏ như Xương Lê với nàng Liễu Chi (8) hoặc đèo bòng, như Lý Tĩnh với nàng Hồng Phất (9), thế mới là kế vạn toàn được.

Trung Ngộ khen phải, rồi một hôm chàng bảo với nàng:

- Tôi vốn là một người viễn khách, tình cờ kết mối lương duyên, nhưng đối với giai nhân, cửa nhà chưa rõ, tung tích không tường, trong bụng rất lấy làm áy náy.

Nàng nói:

- Nhà thiếp vốn không phải xa xôi là mấy. Nhưng nghĩ chúng mình gặp gỡ, chẳng qua là một cuộc riêng tây. Chỉ thuyền quyên ghen ghét, tai mắt nghi ngờ, đánh vịt mà kinh uyên, đốt lan mà héo huệ. Cho nên thà mang sao mà đến, đội nguyệt mà về, khỏi để mối lo cho lang quân đó thôi.

Song Trung Ngộ cố nài; nàng cười mà rằng:

- Chỉ vì nhà thiếp xấu xa, nên hổ thẹn mà muốn giấu giếm. Nhưng nay chàng đã cố muốn biết, vâng thì thiếp xin đưa về.

Rồi đó canh ba, đêm hôm ấy, nhân lúc đêm đen trời tối, hai người cùng đi đến Đông thôn. Khi đến một chỗ, chung quanh có bức hàng rào bằng gióng tre, thỉnh thoảng chen lẫn vào vài khóm lau khô, trong có túp nhà gianh nhỏ lụp sụp, dây bìm leo đầy lên vách và lên mái, nàng trỏ bảo chàng rằng:

- Đây, nhà của thiếp đây, cứ đẩy cửa vào ngồi chơi để thiếp đi kiếm cái lửa.

Trình cúi đầu qua dưới mái gianh, vào tạm ngồi ở chỗ bờ cửa. Thỉnh thoảng có cơn gió thổi, chàng thoáng thấy một mùi tanh thối khó chịu.

Đương kinh ngạc không biết mùi gì, bỗng trong nhà có bóng đèn sáng. Chàng trông vào, thấy ở gian bên phía tả kê một chiếc giường mây nhỏ, trên giường để một cỗ áo quan sơn son, trên quan phủ một tấm the hồng, dùng ngân sa đề vào mấy chữ "Linh cữu của Nhị Khanh". Cạnh cữu có người con gái nặn bằng đất tay ôm cây hồ cầm đứng hầu.

Trung Ngộ thấy vậy, sởn gai, dựng tóc, tất tả nhảy choàng ra khỏi cái nhà ấy. Song chàng vừa chạy thì người con gái đã cản đường mà bảo:

- Chàng đã từ xa lại đây, quyết không có lý nào còn trở về nữa. Phương chi trong bài thơ bữa nọ, thiếp chả đã từng lấy cái chết mà hẹn hò nhau. Xin sớm theo nhau đi, cho được thỏa nguyền đồng huyệt. Nằm vò võ một mình như vậy, lẽ đâu nay thiếp lại để cho chàng về.

Nói rồi nàng sấn lại nắm vạt áo chàng. Nhưng may vạt áo cũ bở, chàng giật rách mà chạy được thoát; về đến cầu Liễu Khê, hầu như kẻ mất hồn không nói được nữa.

Sáng hôm sau nhân đến Đông thôn hỏi thăm, quả có người cháu gái của ông cụ Hối, mới 20 tuổi, chết đã nửa năm, hiện quàn ở ngoài đồng ngay bên cạnh làng.

Từ đấy Trung Ngộ sinh ra ốm nặng. Còn Nhị Khanh cũng thường qua lại, có lúc đứng trên bãi sông gọi eo éo, có lúc đến bên cửa sổ nói thì thào. Trung Ngộ cũng vẫn thường ứng đáp với nàng và muốn vùng dậy để đi theo. Người trong thuyền phải lấy dây thừng trói lại thì chàng mắng:

- Chỗ vợ ta ở có lâu đài lộng lẫy, có hương hoa ngạt ngào, ta phải đi theo chứ không thể luẩn quẩn trong chốn bụi hồng này được; can dự gì đến các người mà dám đem dây trói buộc ta thế này.

Một đêm, người trong thuyền ngủ say, đến sáng thức dậy thì thấy mất Trung Ngộ. Họ vội đến Đông thôn tìm, thấy chàng đã nằm ôm quan tài mà chết, bèn phải thu liệm chôn ngay ở đấy. Từ đó về sau, phàm những đêm tối trời, người ta thường thấy hai người dắt tay nhau đi dạo, khi thì hát, khi thì khóc. Hai người thường bắt người ta phải khấn cầu lễ bái, hễ hơi không được như ý thì làm tai làm vạ. Người làng đấy không thể chịu được mọi nỗi khổ hại, họ bèn đào mả phá quan tài của chàng, rồi cùng cả hài cốt của nàng, vứt bỏ xuống sông cho trôi theo dòng nước.

Trên bờ sông ấy có một cái chùa, chùa có cây gạo rất cổ tương truyền là đã sống được hơn trăm năm. Linh hồn của hai người bèn nương tựa vào cây gạo ấy làm yêu làm quái, hễ ai động đến cành lá cây gạo thì dao gẫy rìu mẻ, không thể nào đẵn phạt được.

Trong năm Canh Ngọ (1330) niên hiệu Khai Hựu nhà Trần, có vị đạo nhân một đêm vào nằm ngủ trong cái chùa ấy. Giữa lúc sông quạnh trăng mờ, bốn bề im lặng, đạo nhân thấy một đôi trai gái, thân thể lõa lồ mà cùng nhau cười đùa nô giỡn, một lát, đến gõ thình lình gọi hỏi trong chùa. Đạo nhân cho là đôi trai gái lẳng lơ đêm trăng dắt nhau đi chơi, khinh bỉ cái phẩm cách của họ, nên cứ đóng cửa nằm im, không thèm đánh tiếng. Sáng hôm sau, đạo nhân đem sự việc trông thấy thuật chuyện với một ông già trong thôn mà phàn nàn sao dân phong tồi tệ như vậy. Ông già nói.

- Ngài không biết, đó là giống yêu quỷ, chúng đến ở nay trên cây gạo đã mấy năm nay; ước sao có thanh kiếm trừ tà, để trừ cho dân chúng tôi giống yêu quỷ ấy.

Đạo nhân trầm ngâm một lúc lâu rồi nói.

- Ta vốn lấy việc cứu giúp mọi người làm nhiệm vụ, cái việc mắt ta trông thấy, nếu chẳng đem pháp thủ ra tức là thấy người chết đuối mà không cứu vớt.

Rồi đạo nhân vời họp người làng, lập một đàn tràng cúng tế, viết ba đạo bùa, một đạo đóng vào cây gạo, một đạo thả chìm xuống sông, còn một đạo đốt ở giữa trời, đoạn quát to lên rằng:

- Những tên dâm quỷ, càn rỡ đã lâu, nhờ các thần linh, trừ loài nhơ bẩn, phép không chậm trễ, hỏa tốc phụng hành.

Một lúc, mây gió nổi lên đùng đùng, người đứng cách mấy thước không trông thấy nhau, dưới sông thì sóng tung cuồn cuộn vang trời động đất. Sau một hồi, gió lặng mây quang, thấy cây gạo đã bị nhổ bật, cành cây gẫy nát và bị tước như tước dây vậy. Kế nghe thấy trong không có tiếng roi vọt và tiếng kêu khóc. Mọi người ngẩng lên trông có sáu bảy trăm lính đầu trâu gông trói hai người mà dẫn đi.

Người làng đem rất nhiều tiền của để tạ ơn vị đạo nhân, nhưng đạo nhân phất áo đi vào non sâu, không lấy một tí gì cả.
Theo 4Phuong.net - Nguyên tác Nguyễn Dữ

Monday, October 27, 2014

Lễ ma quỷ (Halloween) đọc truyện ma - Những linh hồn trắng



Một hiện tượng nghe có vẻ kỳ bí, nhưng thật ra không phải là hiếm thấy: những bóng trắng đứng bên vệ đường để xin quá giang.

Tại Pháp, người ta ước tính có khoảng 300 trường hợp tương tự.

Kịch bản luôn giống nhau: người khách bí ẩn lên xe và im lặng như khúc gỗ. Đến một địa điểm nào đó, người ấy đột nhiên biến mất sau khi đã cảnh báo tài xế về mối nguy hiểm trên đường.

Đó chính là nơi họ đã thiệt mạng một cách tức tưởi, hoặc linh hồn của họ dật dờ tại một nơi có nhiều kỷ niệm.

Bóng trắng ở Montmorency (Quebec, Canada)

Mathilde và Louis tay trong tay đi dạo bên bờ sông Montmorency mà họ biết rõ từng ngóc ngách.

Sau những công việc nặng nhọc trong ngày, đôi khi họ đi đến đỉnh thác để nhìn bao quát hòn đảo Orleans giống như một con cá to nằm giữa dòng sông.

Hai người có biết bao dự định trong tương lai, hai con tim chìm ngập trong tình yêu. Mathilde không chịu mô tả bộ áo cưới mà cô đã may cho ngày trọng đại của đời mình. Louis sẽ chỉ được thấy nó vào ngày hôn lễ.

Vào một buổi sáng tháng 7, tại tất cả mọi xứ đạo dọc miền duyên hải, các cha xứ tập họp mọi gia đình và kêu gọi:

- Các con hãy đi đi, hãy mang theo gia súc và thức ăn! Hãy trốn sâu vào rừng, người Anh đã đến!

Trên bờ sông Saint-Laurent chỉ còn lại cánh đàn ông già trẻ tham gia lực lượng dân quân để bảo vệ tài sản đến hơi thở cuối cùng.

Nhưng quân Anh đến từ phía Tây sẽ không vượt qua sông, Mathilde Robin muốn sống trong trại cùng với dân quân; cô có thể chấp nhận tất cả để được ở bên cạnh Louis. Nhưng cô biết rằng chiến đấu là công việc của đàn ông.

Ẩn sâu trong rừng cùng với gia đình, cô cảm thấy buồn nản. Mỗi khi có người đến từ trại quân, bao giờ cô cũng hỏi chỉ một câu:

- Anh có thấy Louis Tessier không? Trung đội của anh ấy có chiến đấu không?

Rồi một hôm, có một dân quân đi đến cùng với vài thổ dân và một người bị thương mà ông ta giao lại cho đám phụ nữ.

- Bọn lính Anh đã tấn công vào các đồn, chúng định trèo lên vách đá và vượt qua sông nhưng quân của chúng ta đã ngăn bước tiến của chúng.

Trận chiến Montmorency kết thúc bằng chiến thắng vẻ vang của quân Pháp. Ở trong rừng, mọi người mong ngóng tin tức. Vài anh dân quân mệt lã, trở về trấn an gia đình. Mathilde chờ đợi mãi nhưng Louis không trở về.

Thế là, không chịu đựng được nữa, giữa cơn mưa, cô rời bỏ mọi người hối hả đi đến bờ sông. Đến con đê thứ nhất, chẳng thấy Louis. Mathilde tiếp tục chạy từ con đê này đến con đê khác, nhưng chỉ thấy thất vọng.

"Có lẽ anh ấy đã trở về trại" - cô nghĩ thầm. Cô quay trở lại con đường mòn dẫn vào rừng. Nhưng cô lo sợ khi nhìn thấy chung quanh các nông trại và nhà cửa đang bốc cháy. Cô hiểu rằng quân Anh đã đến. Cô hối hả chạy về trại.

May thay, ngôi nhà vẫn còn nguyên vẹn. Cô mở cửa và kêu to: "Louis! Louis!", nhưng chỉ có sự im lặng bao trùm. Mathilde mò mẫm trong bóng tối để mở tủ và chạm phải chiếc áo cưới trắng. Cô cầm lấy và ôm chặt vào lòng. Cô chạy ra ngoài, tiếp tục cuộc tìm kiếm, vừa chạy, vừa gọi tên người yêu.

Khi chạy đến chân ngọn thác, cô nhận thấy có nhiều người gọi cô.

Lòng tràn ngập hy vọng, cô chạy đến phía đó. Thấy cô đến, các dân quân im lặng tránh ra. Và kia, Louis của cô đang nằm bên bờ sông vớ bộ quần áo quen thuộc.

Mathilde dịu dàng gọi tên anh, mong anh sẽ ngồi lên và chạy đến bên cô. Nhưng anh vẫn nằm đó, chẳng có dấu hiệu gì của sự sống!

Thế là cô hiểu rằng, mình đã đến quá trễ. Cô lao đến ôm chầm lấy chàng, gào lên đau đớn. Sau một lúc, cô lau nước mắt và chạy đi. Theo tiếng nước ầm ào Mathilde chạy lên đỉnh tháp, đứng cheo leo bên bờ đá. Tại đấy đã bao lần cô và Louis cùng đứng bên nhau nhìn giòng sông hùng vĩ đổ ào ào xuống khoảng không.

Mathilde mặc chiếc áo cưói vào rồi không chút ngần ngại giang rộng hai tay và bay xuống..... Người ta không bao giờ gặp lại cô nữa.

Cho đến bây giờ, vào những đêm thu, người dân trên đảo Orleans kể rằng, họ vẫn nhìn thấy một cô gái mặc áo trắng lang thang dưới chân thác Montmorency. Đó là bóng ma của Mathilde Robin đi tìm người yêu trong dòng nước sủi bọt vào những đêm trăng sáng.

Đôi khi, cơn gíó còn mang tiếng khóc ai oán của cô đến tận Sait-Pierre hay Sainte-Pétronille.

Câu chuyện này vẫn còn lưu truyền trên bờ biển Beau-Pré. Trận chiến mà người ta nói đến trong câu chuyện là trận Montmorency, diễn ra vài tháng trước trận đánh "Cánh đồng Abraham" (1759), ở đấy quân Anh đã chiến thắng và xâm chiến Nouvell-France (tên gọi của Canada khi ấy) sau biết bao nổ lực.

Người phụ nữ choàng khăn trắng ở Palavas (Pháp)

Ngày 20.5.1981, 4 thanh niên ở Montpellier sau khi đã nhậu một chầu bèn rủ nhau chạy xe một vòng trên bến cảng Palavas. Bất chợt, họ nhìn thấy một phụ nữ khoảng 50 tuổi đứng bên vệ đường xin đi nhờ xe.

Bà ta mặc một áo mưa và choàng khăn quàng cổ màu trắng. Họ ghé xe vào, đề nghị đưa bà đến Montpellier. Bà ta không trả lời mà chỉ gật đầu rồi lên ngồi ở ghế sau, giữa hai cô gái.

Xe lại tiếp tục chạy, người khách bí ẩn vẫn không nói một lời nào.

Xe chạy được một quãng, bà ta đột nhiên kêu lên: "Coi chừng khúc quanh! Coi chừng khúc quanh!". Anh chàng lái xe giật mình thả chân ga ra và quẹo mà không có vấn đề gì. Lúc ấy, đến lượt các cô gái thét lên:

"Người khách bí ẩn đã biến mất!"

Chiếc xe đang chạy với vận tốc 90 km/giờ, và các cửa đều đóng kín. Thoạt đầu, khá ngỡ ngàng, nhưng sau đó họ quyết định đến trình báo mọi việc với cảnh sát. Nhưng khi đến hiện trường, cảnh sát không tìm thấy điều gì khác lạ cả.

Lúc đầu, người ta cho rằng đó là trò đùa của các thanh niên, nhưng sau nhiều lần thẩm vấn, mọi người đều tin vào sự chân thật của các thanh niên nọ:

Lời khai của họ không bao giờ mâu thuẫn nhau; họ không quan tâm đến những vấn đề tâm linh hay cận tâm lý.

Cuối cùng, chính họ cũng tránh kể lại câu chuyện đó. Cho đến nay, không thể nào kết luận một cách chắc chắn về sự việc đó. Bí ẩn về người phụ nữ choàng khăn trắng vẫn chưa có câu trả lời.

Người phụ nữ mặc váy trắng ở Briancon (Pháp)

Chuyện xảy ra vào mùa đông trên đường đèo Lautaret với nhiều người trong đêm vắng và đang trong tâm trạng rối bời.

Trong khi họ chăm chú lài xe, một sự xuất hiện kỳ bí sau một khúc quanh khiến họ giật mình: một người đàn bà mặc váy và choàng khăn trắng như tuyết, đứng ngoắc xe, rất nhiều người đã ghé xe vào cho bà quá giang. Gương mặt bà bị chiếc khăn choàng che khuất và mọi cố gắng bắt chuyện với bà đều vô vọng, vì bà khư khư giữ im lặng.

Thế là người tài xế lại chăm chú vào việc lái xe, quên đi trong thoáng chốc người khách kỳ lạ.

Chuyến đi không gặp trở ngại gi. Khi đến nơi, người ta mới nhận ra người khách quá giang đã biến mất. Tại các quán rượu trong vùng, người ta đồn rằng. người phụ nữ mặc áo trắng ở Lautaret luôn phù hộ cho các tài xế.

Còn ai không biết bà sẽ có thể gặp nguy hiểm trên đường đi.

Hồn ma ở Tonneville

Người ta không biết bà sống vào thời nào, nhưng hầu như chắc chắn là bà thuộc dòng họ Percy.

Bà sống trong một trang trại nằm bên đường Cherbourg-Beaumont mà hiện nay không còn vết tích gì đáng chú ý.

Chuyện kể rằng, bà rất thông minh và xinh đẹp nhưng lại ác độc và tàn nhẫn. Lúc nhỏ, bà có tính bốc đồng nhưng càng lớn lên, khuynh hướng chế ngự càng mạnh.

Bà ngốn ngấu những quyển sách về ma thuật và chiêm tinh. Bà tiến bộ rất nhanh và chẳng bao lâu sau có thể liên lạc với ma quỷ.

Phải nói rằng, trong vùng Cotentin, ảnh hưởng của thời kỳ xâm lăng của người Anglo-Saxon và người Viking đã khuyến khích sự phát triển của đa thần giáo, để đối phó với sự bành trướng của Thiên Chúa giáo. Trong một thời gian dài, người ta thường nhờ đến phép thuật tà giáo, phù thủy và đủ mọi loại thần thánh.

Sự qua đời đột ngột của cha mẹ càng khiến bà trở nên độc ác hơn. Một hôm, có một bà lão dừng chân bên bờ hồ phía dưới trang trại, bà ta đã lao đến xô bà lão xuống hồ trong cơn giận dữ.

Bà ta là nỗi kinh hoàng trong vùng, chẳng có tai họa hay bất hạnh nào xảy ra mà người ta không đổ cho bà. Năm tháng trôi qua, rồi một hôm, có một phiên tòa đối kháng bà với dân làng bên về một sự tranh chấp đất đai.

Cuối cùng, bà thua kiện. Lúc ấy bà đã tuyên bố những lời ghê rợn:

"Sau khi chết, nếu tôi có 1 chân trên thiên đàng, và một chân dưới địa ngục, nếu cần đặt cả hai chân xuống địa ngục, để lấy được khu đất đó, tôi sẽ chẳng ngần ngại".

Khi bà mắc bệnh, cha xứ đến chuẩn bị tang lễ cho bà. Bà bảo rằng, đã sẵn sàng và không cần đến ông. Cha xứ khuyên bà nên rút lại lời tuyên bố trước đó, nhưng bà lập lại mong muốn sẵn sàng thuộc về quỷ dữ để chiếm ngự khu đất tranh chấp.

Cuối cùng, bà qua đời mà không được làm phép xức dầu thánh. Hôm đưa tang, người ta không thể nào khiêng quan tài ra khỏi nhà vì có một lực bí ẩn giữ nó lại.

Thế là, người ta bàn nhau nên đào huyệt tại chỗ. Mọi người tin rằng đã kết thúc mọi chuyện với người đàn bà ghê rợn đó. Nhưng họ đã lầm.

Kể từ khi đó, ban đêm người ta thường thấy bà lang thang trên khu đất lân cận hoặc gần cái hồ của trang trại.

Luôn mặc đồ trắng, bà thích làm lạc lối những kẻ đi đường. Dù đi bộ hay đi ngựa, họ luôn bị choáng váng mất phương hướng, không còn nhận ra được đường đi, cứ loanh quanh rồi lạc hoàn toàn. Rồi cuối cùng chẳng hiểu sao họ lại thấy mình đang ở giữa cái hồ.

Lúc ấy, họ nghe thấy tiếng cười đắc thắng của bà ta. Đôi khi bà ta hóa thân thành một con ngựa trắng. Bất hạnh cho ai trèo lên cưỡi. Con ngựa sẽ lao vào các bụi rậm, băng qua những lối mòn dây leo rồi đột nhiên biến mất, để lại người khách giữa hồ...
(Mới - Theo Les Mysteres Du Monde)

Chuyện kinh dị: Chiếc ghế ái tình (Kỳ 2)


(Tiếp theo kỳ 1)

 Á..... Suýt nữa, tôi quên nói cho bà Togawa Seinsei biết địa chỉ của tác giả. Vì gửi thư tín và thư tay đều không được, nên chúng tôi quyết định đến gặp riêng. 

Nhưng thật kỳ lạ, đó chỉ là một bãi đất hoang vu .... chúng tôi vẫn đang tìm kiếm vị tác giả đó.

Vị tác giả còn liên lạc với bà không?
 
Không ạ.

Người biên tập đứng dậy kiếu từ?

Kính chào phu nhân.

Người phụ nữ quay vào nhà, sau khi tiễn khách.

Ôi .... mệt quá. Bà ngồi vào chiếc ghế bành và lẩm bẩm:

Không thể tin được. Một kẻ chân ướt chân ráo, mà lại giành được giải nhất. 

Phiền thật. Họ thậm chí còn không truy ra được địa chỉ của hắn ta.

Điều gì đang diễn ra vậy chứ?

Nhưng bà hoảng hốt, thét lên. Áh!!!  Vì bà cảm thấy như có ai đó ở trong chiếc ghế đã âu yếm ôm lấy thân thể của mình.

 Mình này, em hỏi mình một câu được không?

Cái ghế này mình mua ở đâu?

Cái đó hả, anh mua ở chợ Y lúc giảm giá.

Joshiko, có gì không em?

Ồ không, không có gì đâu ạ.

Trong bản thảo cái ghế cũng được mua từ chỗ đó. .... Có lẽ là một sự trùng hợp.

Tối hôm đó, Joshiko thầm nghĩ: có lẽ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Phải chắc chắn là như vậy rồi. 

Nhưng Joshiko chợt nhìn thấy chiếc ghế như di động trong phòng học

Cái ghế....hình như .....

Cái ghế ....đã di chuyển... không thể nào.

Ồ, cái gì vậy nhỉ? Muộn thế rồi mà còn.

Mình ơi ....mình ơi ....mình à....

Khuya thế này rồi, mà có ai đó, còn đi đi, lại lại trong nhà nữa.

Gì vậy? Ồn ào quá! Chắc là gia nhân ấy mà. Không thể nào, gia nhân nhà ta làm gì có cái kiểu đi đứng như thế.

Ugh. Có khi nào là trộm không vậy?

Có tiếng động phát ra từ phòng học.  Có, có thể ....nào.... Sao hả Joshiko?

Mình này, mình có thể nào kiểm soát lại chiếc ghế bành, rất có thể, có người trong đó.... 

Cái gì?

Ban đầu em cũng nghĩ, bản thảo "Chiếc ghế người" chỉ là sản phẩm tưởng tượng thôi, nhưng dạo này em có cứ có cảm tưởng như có ai đó, đang ở trong cái ghế thật. Và hắn ta đã chui ra khỏi cái ghế mỗi đêm.

Vớ vẫn, hẵn là có trộm rồi.

Anh sẽ bắt hắn, hãy nhìn mà xem.

Ê... tên trộm kia, ra đây mau!

Joshiko!!! sao vậy?! Gh ..ghế, cái ghế kia vừa di chuyển, nó vừa di chuyển!! cái gì!?

Ông chủ, bà chủ! Có chuyện gì vậy ạ?!

Nó không thể di chuyển được, nó còn rung nữa kìa, rõ ràng là có ai đó ở bên trong!

Nhanh lên mình!! nhìn mà xem!

Bà chủ, rõ ràng chẳng có cái lỗ nào để chui vào cả.....

Chắc chắn có mà!!!  Nhưng nó bị che mất rồi, phải lột da ra mới thấy!

Vớ vẫn, cái ghế nặng cả tấn! Nếu em còn hoảng loạn như thế.... thì xem đây! Người chồng vung mạnh thanh gươm và đập tứ tung vào cái ghế, thế nào! thế nào..? Đánh đến thế, mà có thấy động tĩnh gì đâu, rõ ràng là chẳng có ai trong đó cả.

Vài ngày sau, ông chủ có việc phải đi ra ngoài, ông chủ đi đường "thượng lộ bình an!"

Bà chủ, thư của ngày hôm nay đây ạ.

Cám ơn em. Ah!! Nét chữ này....

...... Thưa phu nhân, hôm qua, em đã không ngồi vào cái ghế bành hằng ngày, em không thể biết được, tôi cô đơn đến dường nào, lại nữa, mấy ngày trước, chồng em đã tàn nhẫn đánh đập tôi, em có biết nó đau đớn như thế nào không, thưa phu nhân? 

Thưa phu nhân, chồng em quả là quá quắt. Không, nói vậy, không phải là hắn đánh tôi, mà là hắn ghen tỵ với sự nghiệp của em.

Tôi biết khi em buông mình vào vòng tay tôi, chỉ có cái ôm đầy nhiệt tình và ấm áp của tôi, thì em mới thật sự thoải mái và viết lên những áng văn tuyệt vời. Phu nhân xương máu em không thể tồn tại nếu thiếu tôi .... và tôi cũng vậy.....

Giờ đây tôi chỉ mong ngóng tới ngày, em và tôi được hòa làm một......

Đọc đến đây Joshiko hét lên, vớ vẫn... không thể sống thiếu một cái ghế ư....? Mày nghĩ tao là ai?!

Có tiếng động cơ vang lên ngoài ngõ. Rồi tiếng của người hầu:

Kính chào ông chủ.

Ơ.... kìa Joshiko... sao em không ra đón anh? Ah... mình! Em xin lỗi, dạo này em không viết tiếp được tiểu thuyết dài tập của em, không thể nào tập trung....được.

Không phải chúng ta đã thoả thuận, em chỉ viết trong phòng học, khi anh không ở nhà rồi sao?

Đừng lấy cái ghế ra để biện minh cho sự kém cõi của em. Nếu em không thể viết ra được cái gì nữa, thì hãy thôi luôn đi, đừng đỗ lỗi tại cái ghế!

Người chồng nói xong, bực bội đi vào trong phòng học và ngồi trên cái ghế bành.

Ah... mình, em xin lỗi, mình ...ơi. mình ơi, mình à, dạo này em chẳng thể viết cái gì ra hồn cả... em hơi lo.... mình à.....? Áh.. là .....máu, mình ơi, có chuyện gì xảy ra thế?!

Người đàn ông, từ chiếc ghế, ngã úp xuống đất, sau lưng máu thấm ướt đẫm cả áo, và hình như đã tắt thở. 

Trông như một vụ giết người. Ngài Togawa, thuộc Bộ Ngoại Giao đã bị giết chết?

Một lúc sau, thưa ngài Thanh tra..... xin hãy kiểm soát cái ghế này!! Joshiko nói trong sự hoảng loạn. 

Có người trong cái ghế đó thưa ngài!! Chính người đó đã cầm dao đâm chồng tôi trong khi anh ấy ngồi trên cái ghế đó!

Cái gì? Có người ngồi trong ghế ư?

Vâng đúng như vậy.

Gì cơ....?

Có vết dao ở đây thưa ngài!

Thế thì, hãy kiểm soát cái ghế này ngay. 

Người Thanh tra, dùng một cái dao nhỏ rạch và xé toang các mãnh vải bọc chiếc ghế. 

Người thiếu phụ hét to kinh hãi. 

EEEEKK !!!

*****

Quả thực là có. Dấu vết của người đã sống trong đó....

Togawa Joshiko.... Thế rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra với cô ấy?

Mặc dù cảnh sát tin rằng cô ta vô tội, thế nhưng mọi người vẫn nghĩ, cô ta là thủ phạm, họ không tin có người đã sống trong cái ghế đó.

Sự nghiệp văn chương của cô ta cũng bị sụp đổ từ đó, và thậm chí, thần kinh cô ta cũng không còn bình thường.

Cuối cùng cô ta biến mất không một chút dấu vết, không ai còn nghe hay nhìn thấy cô ấy nữa, sau cùng có lẽ sự tồn tại của chiếc ghế đó... là một phần quan trọng trong những sáng tác của cô ấy.

********

Cô gái ngơ ngác hỏi người thanh niên trong tiệm bán nội thất:

Nói vậy cái ghế này.... là nó?

Chàng trai: Ồ, cái này sao, không phải đâu, cái ghế kia đã bị cảnh sát niêm phong rồi, bây giờ người ta cũng không biết nó đang ở đâu, vẫn còn là một điều bí ẩn.

Nhưng cái ghế này, có vai trò quan trọng gì trong câu chuyện mà anh đã kể?

Cô hãy lại đây, và nhìn cái này!

Cô gái ngạc nhiên, Àh?!...

Đừng lo, tôi chỉ..... cho những người hứng thú thấy mà thôi.

Ôi!!..

Đây cô hãy nhìn đi.

Cô gái nhìn vào và thảng thốt thét lên. EEEEKK!!! Một cảnh tượng ghê rợn bên trong chiếc ghế, một bộ xương phụ nữ đã khô đét, ngồi trong lòng của một bộ xương đàn ông. Giống như người đàn bà ngồi trên một cái ghế.

Chàng trai nói: 

Joshiko đã kết thúc với người đàn ông bên trong cái ghế như thế này. Người đàn ông cuối cùng cũng có được cô ta, và cô ấy cũng đã nhận được một cuộc sống  hạnh phúc bên trong cái ghế?? 

Sau khi Joshiko biến mất, cô ấy đã chuyển đến, sống với người đàn ông ở trong chiếc ghế, và sống những năm tháng cuối đời cùng nhau. Thật là một mối tình kỳ dị.

Tất nhiên, là sau đó họ cũng có con, chiếc ghế này được truyền lại qua các thế hệ và được giữ gìn bởi các hậu duệ của họ, quý khách có tin rằng, tôi chính là hậu duệ của họ không?

Cô gái sửng sốt, không thể nào...

Xin lỗi, nhưng cô có phải là nhà văn Hayama Yozuho không?

Vâng....

Tôi đã nhận ra ngay khi nhìn thấy cô, tôi cũng là một người cuồng nhiệt hâm mộ những tác phẩm của cô. Tôi có nghe rằng, dạo gần đây, cô hay gặp rắc rối với công việc của mình.... phải không?

Đừng lo lắng quá, tôi sẽ làm một cái ghế cho cô, tôi cam đoan cô sẽ không gặp bất cứ một trở ngại nào trong tương lai nữa. Tôi có thể chắc chắn về điều đó.

Không... tôi ...ổn rồi, cô gái ù té chạy và nói:  tôi... tôi nên ra ngoài... thì tốt hơn.

Cô gái, chợt bừng tỉnh, ngơ ngác trên cái giường của chính mình... Tôi .... đang mơ sao....

Nhưng sau khi tìm kiếm thì quả thực là có Togawa Joshiko thời Taiso, đúng như người thợ mộc kia nói, và những chi tiết về chiếc ghế hình nhân kia cũng là chuyện có thật. 

Cô gái mệt mỏi gục xuống bàn... Tôi mệt mỏi quá, không thể viết tiếp nữa... cô gái lẩm bẩm, mình đã quá sức mệt mỏi, khi phải tránh né người biên tập nhiều lần rồi.... cô gái hét lên, mình đã chịu đựng quá sức giới hạn của bản thân rồi.....

Bỗng có tiếng gõ cửa, xin lỗi, cô có hàng gửi đến đây. 

Mang nó vào đi.

Nặng lắm đấy. Xin cô hãy ký nhận!

Cô gái mở cửa ra vừa hoảng hốt, vừa kinh ngạc, vì đó là một cái ghế bành, cô lắp bắp... các người nhầm rồi....tôi.... chưa bao giờ đặt mua chiếc ghế này!!

Cái... cái ghế.... này..... tôi không hề đặt mua nó!!
Ningen Isu/Truyentranh8.net








































 




Sunday, October 26, 2014

Chuyện kinh dị: Chiếc ghế người



Tại một của hàng nội thất

Chào quý khách, cô đang tìm kiếm thứ gì phải không?

Dạ vâng, anh có nhận đóng ghế không?

Ghế loại nào?

À .... Tôi muốn loại nào ngồi êm, đỡ đau lưng.

Ghế dùng trong công việc phải không ạ?

Vâng, tôi hiện là nhà văn ở Tokyo.

Cô đến đây có việc gì đặc biệt phải không?

Không, hôm nay tôi được nghỉ nên đi ngang qua cửa hàng của anh thôi.

Và thế là tôi nhớ ra cái ghế ở nhà, nó làm tôi phiền lòng, đã lâu rồi.

Những chiếc ghế rất quan trọng.

Chúng phải chịu được trọng lượng của người chủ.

Nếu chọn một cái ghế không phù hợp, có thể khiến cơ thể bị tổn thương sau một thời gian sử dụng.

Cũng không ngoa khi nói, cô đã chọn một cái ghế có thể thay đổi cuộc đời cô .

Cuộc đời sao?

Đúng vậy.

Câu chuyện vào thời Taiso, có một chiếc ghế đã thay đổi định mệnh của một con người.

Nếu cô chưa nghe chuyện này bao giờ, thì để tôi kể cho cô nghe nhé.

À.... nhưng mà, cô phải xem cái này trước mới được, vì đây là thứ cực kỳ quan trọng, nên mới bị giấu đi đấy.

Xin mời cô hãy xem cái này.

Đây là chiếc ghế bành cũ kỹ, đóng vai trò chính trong câu chuyện mà tôi sắp kể.

Cô đã nghe Togawa Joshiko bao giờ chưa?

Chưa...

Không sao....

Dù bây giờ đã bị quên lãng, bà ấy từng là một nữ sĩ tiếng tăm thời Taiso. Phu nhân Bộ trưởng Bộ Ngoại giao, bà quả là một phụ nữ tài sắc vẹn toàn, lại được quý nhân phù trợ.

Mỗi ngày, bà nhận được cả núi thơ từ những người hâm mộ nặc danh.

Một hôm bà nhận được một bản thảo thú vị.

Bản thảo không có tựa đề, cũng không có tên tác giả. Nó bắt đầu bằng chữ "Thưa bà", như thể nó được viết cho bà ấy vậy....

Các chi tiết vô cùng sống động, viết hay đến khó tin.

Câu chuyện kể về niềm đam mê cháy bỏng của một tên thợ mộc xấu xí. Giấu mình trong chính chiếc ghế do hắn chế tạo.

Hắn đã sống trọn cuộc đời mình trong tư thế dị thường trong chiếc ghế ấy. Ban đầu chiếc ghế là của một nhà trọ, nhưng sau đó được bán lại cho một văn phòng.

Chẳng bao lâu sau, tên thợ mộc đã phải lòng phu nhân của một quan chức ở đó. Tập bản thảo viết như một lá thư tự thú.

Joshiko lo sợ lá thư đang nhắm đến bà

Ôi thật là đáng sợ.

Một lá thư nữa được gửi đến không lâu sau lá thư trước, nói rằng, mọi chi tiết chỉ là giả tưởng.

Khi đó, Joshiko mới cảm thấy thư giãn.

Vâng đó chỉ là ....

Khúc dạo đầu thôi ....

* * * * *

Tôi vừa nhận được phản hồi từ bản thảo "Thuốc đắng". Quả là một thành công lớn thưa bà Togawa-SeinSei. Tôi tin rằng bà sẽ còn nổi tiếng hơn đức phu quân của bà nữa.

Ôi!. ông quá lời rồi.

Quyển "Hoa Hướng Nguyệt" của bà đã nhận được lời phê bình rất tốt, và giành vị trí thứ hai.

Ơ ... thứ hai?

Tôi có thể biết, ai giành vị trí thứ nhất không? À... thứ nhất là "Chiếc ghế người".

Chiếc ghế người?

Nói vậy, đó không phải là tác phẩm mà tôi đã đề cử sao?

Vâng nó thực sự là tác phẩm mà Bà Seinsei đã gửi cho chúng tôi.

Chính tôi cũng rất bất ngờ, khi một kẻ không tiếng tăm lại đoạt được vị trí thứ nhất.

Phải thừa nhận đó là một tác phẩm rất lạ. Người đàn ông giấu mình trong chiếc ghế, hình ảnh ấn tượng làm sao.

Vâng, tôi cũng phải thừa nhận, bị tác phẩm này làm sửng sốt.

Tác giả thật tinh quái. Nói thế, bởi vì tôi cũng có một chiếc ghế bành, giống như chiếc ghế được miêu tả trong truyện.

Trước lá thư thứ hai được gửi đến, tôi thật sự tin rằng có ai đó đang thực sự ở trong cái ghế của tôi.

Á..... Suýt nữa, tôi quên nói cho Seinsei biết địa chỉ của tác giả. Vì gửi thư tín và thư tay đều không được, nên chúng tôi quyết định đến gặp riêng.

Nhưng thật kỳ lạ đó chỉ là một bãi đất hoang vu .... chúng tôi vẫn đang tìm kiếm vị tác giả đó.
Xem kỳ 2 tại đây 

Tuesday, October 14, 2014

Chuyện kinh dị: Con mèo đen (kỳ 6 )



Tiếp theo (Kỳ 5)

Mọi thứ rác rưởi phế thải vương trên nền căn hầm được dọn sạch và chuyển đi với sự thận trọng tỉ mỉ. Tôi ngắm nhìn căn hầm một cách đắc ý rồi tự nhủ: 


"Thế là ổn, công sức tôi bỏ ra chẳng đến nỗi uổng phí!"

Hành động tiếp theo của tôi là lùng tìm con vật đã gây cho tôi quá nhiều tai họa . Tôi đã quyết tiêu diệt nó, nên phải tìm cho bằng được. 

Lúc này mà tôi gặp được nó, thì chẳng còn nghi ngờ gì nữa, nó đã đến giờ tận số. Có điều dường như con vật ma quái này đã nắm bắt được cơn tức giận và căm ghét của tôi đến mức độ nào rồi, nên đã tinh khôn né tránh không để tôi tìm ra nó.

Thật khó mà mô tả nổi những cảm xúc bên trong cõi lòng sâu kín của tôi, khi trong nhà tôi ở không còn bóng dáng con quái vật ấy nữa. Kể từ nay, khi vắng bóng nó, tôi mới cảm thấy được ngủ yên, ngủ sâu cho dù nỗi ám ảnh của vụ ngô sát vẫn còn đang đè nặng trong tâm trí tôi.

Ngày thứ hai, thứ ba qua đi, nỗi dằn vặt đau khổ trong lòng tôi đã lắng dịu. Lần đầu tiên tôi cảm thấy cõi lòng thanh thản. Phải chăng con quái vật đã kinh hãi và đã vĩnh viễn rời khỏi căn nhà. 

Và đó cũng chính là điều mà từ lâu tôi vẫn mong đợi hơn tất cả. Niềm hạnh phúc của tôi như đang được bay bổng. Lỗi lầm trong hành động hung ác vẫn còn dày vò tôi, nhưng mức độ cũng đã dịu hơn, không còn nặng nề như trước. 

Có một chuyện, là mới đây nhà chức trách yêu cầu tôi khai báo, thì tôi đã trả lời rành rẽ từng câu  hỏi. Cuộc điều tra về việc tôi bỗng nhiên mất tích rút cuộc chẳng mảy may tìm ra được điều gì nghi vấn. Tôi cho rằng, cuộc sống bình an vô sự của tôi vẫn được đảm bảo.

Bốn ngày sau, một đội điều tra của cảnh sát bất ngờ tới khám xét nhà tôi. Tuy nhiên, tôi vẫn giữ được vẻ thản nhiên, trong lòng rất an tâm về nơi cất giấu bí hiểm, nên không cảm thấy bối rối lo lắng điều gì, cho dù họ có khám xét ở mức độ nào di nữa. Các thanh tra yêu cầu tôi đi cùng với họ trong lúc khám xét. 

Họ đã chẳng bỏ qua một nơi nào, một xó xỉnh nào mà không để mắt tới. Sau một lúc đã khám đi, khám lại tới lần thứ ba, thứ tư, họ yêu cầu tôi dẫn xuống khám hầm rượu.

Tôi bình tĩnh như không mà chẳng hề run sợ. Tôi vẫn giữ được nhịp tim đập thình thịch giống như người vô tư lự thiu thiu ngủ. Tôi dẫn các thanh tra khám xét kỹ căn hầm. Mỗi lần, họ dừng lại chỗ nào, tôi thản nhiên khoanh tay trước ngực, ung dung ngắm nhìn họ rồi còn chỉ dẫn cho họ chỗ này, chỗ khác.

Các thanh tra tỏ vẻ hài lòng và chuẩn bị ra về. Tôi đã phải tự kềm chế để giấu kín trong lòng mọi nỗi vui mừng, phấn khởi. Nhưng rồi, chẳng nhịn được lâu, tôi buộc ra vài câu bóng gió để khẳng định với họ về sự vô tội của mình, làm như sự vô tội ấy chỉ là điều hiển nhiên.
Xem (Kỳ chót) tại đây

Monday, October 13, 2014

Chuyện kinh dị: Con mèo đen (kỳ chót)




Tiếp theo (Kỳ 6)

"Thưa các ngài, - tôi cất lời khi thấy họ bước chân lên bậc cửa hầm để ra về, - tôi rất vui thấy các ngài đã giải tỏa khỏi mọi nghi ngờ".

Tôi nghiêng mình chào kiểu cách, chúc các vị khách luôn mạnh khỏe. Lúc chia tay, các thanh tra khen ngợi căn hầm xây dựng tốt. Mỗi khi nói năng, đối đáp với họ, tôi cân nhắc từng lời (e rằng trong lúc quá vui, lỡ mổm buộc ra những lời dại dột).

"Tôi có thể nói là căn hầm được xây cất rất cẩn thận, các ngài đã xem kỹ những bức tường chưa, tất cả được xây có kỹ thuật bền chắc". Rồi để minh chứng cho sự bền chắc đó, tôi làm ra vẻ cứng cỏi, cầm chiếc can gõ mạnh vào mảng tường nơi xác chết được dựng đứng ở bên trong.

Vài âm thanh khô khốc dội lại sau những tiếng gõ của tôi, sau đó căn hầm chìm trong im lặng. Nhưng chỉ trong phút chốc, tai tôi và tai mọi người chợt nghe thấy như có tiếng ai khóc than uất ức, nghẹn ngào, vọng lên từ bên trong nấm mồ. 

Lúc đầu, nghe như tiếng thổn thức của trẻ nhỏ, sau đó, nức nở từng cơn, có lúc như rú lên hãi hùng, nghe kỹ lại vừa quái dị, vừa sầu thảm. Và rồi lại vẳng lên những tiếng tru quái đản, những tạp âm khác lạ với tiếng huyên náo dường như phát ra từ cửa miệng những con ma oan khuất bị đầy đọa dưới địa ngục và cũng từ cửa miệng của những con quỷ đang hành hạ tra tấn chúng.

Tôi cho rằng, mọi lời nói năng của tôi vào lúc này đều là điên rồ, ngu xuẩn. Gần như ngất xỉu, tôi lảo đảo đi về phía bên kia bức tường. Lặng đi một lát, những người đến khám xét, ai nấy đều lộ vẻ kinh hoàng đứng sững bất động. Hàng chục cánh tay vạm vỡ, dùng dụng cụ bẫy cho bức tường mới xây đổ sập xuống. 

Xác chết hiện ra, lưng tựa vào bức tường cũ, thịt thối rữa đang phân hủy và các vết máu đông lại, thâm đen hiện ra trước mắt mọi người đang có mặt. 

Trên đỉnh đầu xác chết, là con mèo đen chột mắt với cái miệng rộng đỏ lòm, con mắt còn lại rực lửa. Chính con ác quỷ này đã xui khiến, xô đẩy tôi phạm tội giết người.

Giờ đây cũng lại chính nó đã tru lên, la lối, than vãn để tố giác và xô đẩy tôi tới giá treo cổ. Thì ra tôi đã vô tình xây tường quây nhốt nó cùng với xác chết trong nấm mồ!
Edgar Allen Poe

Chuyện kinh dị: Con mèo đen (Kỳ 5)




Tiếp theo (Kỳ 4)

Cánh tay tôi vung mạnh lên, bật ra khỏi sự nắm giữ của vợ tôi, và khi tôi bổ với theo con vật đang chạy trốn, thì nhát rìu trúng ngay vào giữa đầu, chính người vợ của tôi, khiến cho cô ấy ngã vật xuống, và chết ngay.


Chẳng hiểu ma đưa lối, quỷ dẫn đường hay là chính linh hồn của con mèo đen do oán hận tôi, nên đã lộn về xui khiến, nhằm trả thù cũ, từ hành động ngộ sát - đáng lẽ phải ra tự thú với pháp luật, tôi đã mê muội mưu toan che giấu cái xác chết như một tên giết người thực thụ.

Nhận ra là chẳng thể chuyển cái xác ra khỏi nhà, dù là chuyển vào ban ngày hay ban đêm, mà có thể tránh khỏi sự quan sát của những người hàng xóm, tôi đã phác ra nhiều dự tính. 

Lúc đầu, tôi định cắt nhỏ thi thể ra rồi thiêu cháy. Dự tính khác là đào huyệt trong nền nhà hoặc thả xuống giếng nước ngoài sân. Cũng tính đến chuyện bỏ xác chết vào trong một cái hộp đóng kín như một kiện hàng bình thường, sau đó thuê người mang đi khỏi nhà. ...

Cuối cùng, tôi đã tìm ra một cách tự cho là tốt hơn cả các dự tính trước, đó là dựng đứng cái xác áp vào bức tường sau của hầm rượu, sau đó, xây tường bao bên ngoài che kín đi, giống như kiểu người ta mai táng các sư sãi trong thời trung cổ.

Tôi tự cho là cách này rất phù hợp khi chọn địa điểm thực hiện ở ngay trong hầm rượu. Các bức tường của căn hầm vốn được xây dựng lỏng lẻo, vữa trát gồ ghề cũ kỹ, nơi mà sự tối tăm, ẩm ướt của căn hầm làm cho các mạch vữa khó đông cứng, chẳng còn lo bị nứt nẻ.

Hơn nữa, bức tường hậu lại liền kề với một ống khói giả và một lò sưởi nay được trát thêm, trông sẽ hài hòa với phần bên trong của căn hầm.

Tôi tiến hành công việc một cách thận trọng. Trước hết, chuyển gạch tới, dựng cái xác áp vào bức tường cũ bên trong, sau đó, xây tường chắn bên ngoài, sao cho mọi công việc tiền hành thật bí mật chẳng thể lọt vào bất kỳ cặp mắt soi mói nào.

Tôi đã tính đúng và khi thực hiện cũng gặp thuận lợi. Nhờ có tiếng ồn ào của một quán rượu ở gần đấy mà tôi dễ dàng chuyển gạch tới chỗ xây, cũng như dựng cái xác áp vào bức tường bên trong. 

Tôi kê chống chuẩn bị mọi thứ đúng vào vị trí đã định, rồi sau đó xây trát bên ngoài, tạo dáng dấp, mầu sắc để tường mới xây hài hòa với tổng thể. Nhờ dùng vữa được trộn lại từ vật liệu cũ nên bức tường ngụy trang đã chẳng bộc lộ một chút gì ở vẻ bề ngoài có thể gây sự nghi ngờ.

Mọi thứ rác rưởi phế thải vương trên nền căn hầm được dọn sạch và chuyển đi với sự thận trọng tỉ mỉ. Tôi ngắm nhìn căn hầm một cách đắc ý rồi tự nhủ: 

"Thế là ổn, công sức tôi bỏ ra chẳng đến nỗi uổng phí!"
Xem (Kỳ 6) tại đây 

 

Sunday, October 12, 2014

Chuyện kinh dị: Con mèo đen (kỳ 4)



Tiếp theo kỳ 3

tôi cũng muốn thú nhận một điều: "Từ đó, tôi rất khiếp sợ "con quái vật" này.


Chẳng phải là tôi sợ con vật đó xâm phạm đến cơ thể hoặc tính mạng, nhưng hình như tôi đã sợ hãi một điều gì khác, tôi thật bối rối không thể hiểu nổi. Và tôi cảm thấy hổ thẹn thấm đến từng tế bào.

Hành động tàn bạo của tôi ngày xưa đối với Toto, vừa là sự khủng khiếp vừa là sự ghê tởm lâu ngày đã lắng xuống, nay bị con quái vật này khuấy động, khiến lòng tôi nhức nhối...

Nhận ra sự ác cảm của tôi đối với con mèo đen mới, vợ tôi nhiều lần nói với tôi về cái đốm trắng trên cổ con vật, ngụ ý muốn tôi lưu ý đến sự khác nhau giữa con mèo đen mới đến với con mèo Toto mà tôi  đã giết hại.

Khi tôi đã nhìn thấy và ngắm nghía nó lần đầu. Nhưng càng về sau này, trong một vài lần quan sát con vật, dần dần đốm lông trắng đó đã biến đổi một càch tinh tế đến nỗi, dưới mắt tôi chỉ là con mèo đen tuyền, chột mắt ngày trước, và tôi lại cho rằng, những đốm trắng mà tôi nhìn thấy lần đầu ấy, có thể chỉ là một ảo ành.

Và thế là tôi ngày càng thấy ghê sợ nó. Giờ đây, nó là hình ảnh của con vật gớm ghiếc - của cái giá treo cổ - công cụ giết con mèo đen của tôi một cách khủng khiếp, công cụ của tội ác của sự hấp hối và cái chết.

Lúc này, quả thực là tôi đã hết sức khốn khổ, lương tâm chẳng lúc nào được yên ổn. Và con quái vật ấy, hình dáng như con mèo đen chột mắt mà tôi đã giết hại trước kia, tôi đã nghĩ, nó không những chính nó là con mèo oan khuất đó, bây giờ đã biến thành quỷ, lộn về đây để bắt tôi phải chịu đựng tai ương thống khổ.

Nếu con mèo trước đã một thời bám theo tôi lằng nhằng, chẳng rời lấy một lát, thì con mèo sau đã không ngừng gieo rắc cho tôi những nỗi sợ hãi chẳng sao kể xiết.

Nhiều đêm, đang lúc ngủ, tôi chợt giật mình thức giấc vì có một làn hơi thở nóng phả vào mặt.

Nhưng nỗi sợ hãi mênh mang nhất vẫn là những cơn ác mộng đầy tai họa ghê sợ vẫn luôn rùng rợn hiện ra trong giấc ngủ mệt mõi của tôi.

Dưới áp lực của những điều dằn vặt đau đớn, những điều tốt lành còn lại ở trong tôi đã đầu hàng trước sự xâm lấn của những ý nghĩa xấu xa. Đầu óc tôi chỉ còn chứa đầy những điều giận dữ, bực tức, làm nền cho những ý nghĩ đen tối nhất, tồi bại nhất.

Từ sầu não dẫn đến tức giận, từ tức giận dẫn tới thù hận, tôi cảm thấy thù ghét mọi vật,  mọi người chung quanh. Sự tức giận đã bung ra làm cho tôi mù quáng bất chấp mọi lời can ngăn của vợ tôi, người vợ thuận hòa luôn biết nhẫn nhịn, chịu đựng mọi đau khổ.

Một hôm, vợ chồng tôi đang dọn dẹp lại căn hầm chứa rượu trong căn nhà chúng tôi ở, một căn nhà tồi tàn mà hoàn cảnh hoạn nạn, nghèo túng do việc bị cháy nhà gây ra, buộc chúng tôi phải chịu cực, chịu khổ sống trong đó.

Con mèo theo tôi từng bước chân, hấp tấp, liều lĩnh làm cho tôi phát điên lên. Chẳng còn nhớ gì đến thảm họa do lỗi lầm ấu trĩ gây ra ngày xưa, tôi điên tiết vớ lấy một cái rìu dựng bên cạnh đấy, giơ lên nhằm hướng con quái vật lao tới chém bổ xuống, nhưng nhát bổ của tôi đã bị vợ tôi kịp thời đưa tay ra kềm giữ lại.

Bị ngăn cản, tôi hung hãn như người bị quỷ ám. Cánh tay tôi vung mạnh lên, bật ra khỏi sự nắm giữ của vợ tôi, và khi tôi bổ với theo con vật đang chạy trốn, thì nhát rìu trúng ngay vào giữa đầu, chính người vợ của mình, khiến cho cô ấy ngã vật xuống, và chết tốt.

Xem tiếp (Kỳ 5) tại đây

Saturday, October 11, 2014

Chuyện kinh di: Con mèo đen (kỳ 3)



(Tiếp theo kỳ 2)
Con mèo trên tường giống con mèo đen cũ của tôi một cách chính xác đến kỳ dị. Trên cổ con vật trong hình vẽ cũng có một sợi dây thòng lọng.

Khi mới nhìn vào hình con vật, và nhận ra đúng là nó, sự bàng hoàng, kinh sợ của tôi lên tới cực điểm. Một lát, sau khi hoàn hồn, tôi bình tâm vận dụng trí nhớ tìm hiểu lại vấn đề.

"Tôi nhớ lại là con mèo bị tôi treo trên một cành cây trong vườn liền kề với ngôi nhà."

Khi căn nhà bị bốc cháy, tôi đoán là có đông người kéo đến chữa cháy. Họ vào trong vườn trông thấy con vật bị treo và có ai đó đã cắt giây giải thoát cho nó. Và nó đã nhẩy xổ vào phòng tôi qua cửa sổ, và tôi cho rằng nó đã đánh thức tôi dậy.

Các bức tường chung quanh đổ sập xuống và con mèo khốn khổ - nạn nhân chịu sự khủng bố tàn bạo của tôi - đã bị vùi lấp dưới lớp vôi vữa.

Có khả năng là xác con vật đã bị ép nát, bị thiêu cháy và khói bốc lên cùng với khí amoniac quyện vào các hợp chất để tạo nên bức chân dung quái dị trên tường mà mọi người đã nhìn thấy.

Mặc dù, đã vận dụng mọi khả năng phán đoán, giả thuyết, suy luận để giải thích hiện tượng này, nhưng tôi vẫn cảm thấy có điều gì đó huyền bí ẩn chứa bên trong.

Nhiều tháng trôi qua, tôi vẫn không sao gạt bỏ nổi khỏi đầu những điều ám ảnh về hình con mèo in trên tường. Thật khó mà khẳng định, hình ảnh đó chỉ là ảo giác, mà tôi cảm nhận được do trí tuởng tượng hay là hình ảnh có thực do các phản ứng hóa học tạo thành.

Từ lúc đó, trong tâm tư tình cảm của mình, tôi luôn cảm thấy ăn năn, hối hận vì đã có hành vi hung ác quá đỗi suy đồi.

Để cho khuây đi phần nào nỗi ân hận, tôi thường lui tới gần gũi những con vật nuôi cùng loại, những con thú nhỏ có lông mao và bộ dạng giống mèo.

Một đêm, trong lúc tôi đang ngồi trong căn nhà tồi tàn xây dựng sau đám cháy, thì chợt nhìn thấy một vật gì đó màu đen ở trên đỉnh một thùng rượu Gin (rượu rum).

Vào thời gian này, thùng rượu đó là thứ đồ đạc chính trong nhà chúng tôi. Tôi chăm chú nhìn vào cái vật lạ lùng đó, và chỉ ít phút sau thì nhận ra nó là vật gì. Tôi hết sức ngạc nhiên chẳng thể ngờ tới, nó lại là một con mèo đen.

Tôi từ từ đứng dậy đi tới gần, đưa tay sờ vào nó. Đó là một con mèo đen - khá to - béo khỏe chẳng kém gì con mèo Toto trước đây, chỉ có điều khác là lông của con mèo Toto không có những đốm trắng, còn con mèo này thì có những vệt và đốm trắng phủ trên khoang ngực.

Khi thấy tôi đến gần, con vật đứng dậy, kêu gừ gừ, cọ mình chạm vào tôi, nó để yên cho tôi mó vào nó, và còn tỏ ra thích thú với sự giao tiếp này.

Nó chính là con vật mà tôi muốn tìm kiếm để nuôi nấng thật tử tế, bù đắp lại với sự đối xử hung bạo mà tôi đã gây nên với Toto trước đây.

Tôi đem theo nó đến mấy trang trại gần trong vùng, để hỏi xem ai là chủ của con mèo đó, nhưng hỏi ai thì họ cũng đều khẳng định là không hề nuôi mèo đen, không biết điều gì về nó, và cũng chưa từng nhìn thấy nó bao giờ.

Tôi tiếp tục vuốt ve nó, và khi thấy tôi đứng dậy ra về, thì nó tỏ ra muốn về theo. Tôi cho phép nó đi theo tôi.

Trên đường đi, từng lúc, tôi dừng lại, vỗ về nó, người và vật xem ra quấn quít với nhau lắm. Về tới nhà, nó tỏ ra tự nhiên, thân thuộc như đã được thuần hóa từ lâu ở trong nhà, và lập tức được vợ tôi coi như một con vật nuôi yêu thích nhất.

Về phần tôi, thì chẳng bao lâu sau tôi lại cảm thấy chán ghét con vật. Mọi tình cảm tốt đẹp đang có bỗng nhìên hoàn toàn bị đảo lộn.  Chẳng còn đâu sự yêu thích nuông chiều, mà thay vào đó là sự ghét bỏ và giận dữ. Lâu dần, tôi cũng chẳng rõ duyên cớ gì - sự ghét bỏ nhanh chóng phát triển thành sự căm ghét sâu sắc.

Tôi cố ý tránh con vật, vì cứ mỗi khi trông thấy nó là tôi lại cảm thấy hổ thẹn, dường như nó xuất hiện là để nhắc nhở, buộc cho tôi phải nhớ đến tội ác đã gây ra trước đây, nhằm ngăn cản tôi ngược đãi nó.

Trong nhiều tuần sau đó, tôi đã không lập lại cách đối xử với Toto trước đây, không hề có hành động đánh đập hoặc ngược đãi, nhưng đã lặng lẽ, từ từ - từ từ - với một thái độ ghẻ lạnh, tìm mọi cách xa lánh từ bỏ nó, không cho nó gần gũi, để tránh mọi sự khó chịu mỗi khi nhìn thấy nó.

Có một điều càng khiến tôi ghét bỏ con mèo mới đến, là do nó rất giống con mèo trước. Đó là con mèo đến sau, cũng bị chột một mắt như con mèo Toto. Điều giống nhau ấy đã làm cho mối ác cảm của tôi tăng thêm nhiều. Tuy nhiên, đối với vợ tôi thì trái lại, thấy con mèo mới đến cũng chột mắt, thì nàng lại càng yêu thích nó hơn.

Vợ tôi vốn là người đàn bà rất nhân từ, thường khuyên can tôi không được hành hạ, ngược đãi những con vật nuôi, càng không được coi những hành động đó là những trò giải trí bình thường vô tội.

Mối ác cảm của tôi đối với con vật càng tăng lên bao nhiêu, thì sự mê thích của con vật đối với tôi cũng tăng lên bấy nhiêu. Nó theo tôi sát từng bước chân với một tính cách ngoan cố, mà tôi thấy khó mà mô tả để độc giả thông cảm được nỗi bực tức đến lộn ruột.

Thấy tôi đứng lên để rời đi, nó liền chạy đằng trước quẩn vào bước chân của tôi, làm cho tôi vài lần suýt ngã, thậm chí, nó còn quắp móng nhọn níu lấy vạt áo, để đu lên ngực tôi nữa.

Vào những lúc như thế, mặc dù trong lòng tôi muốn đập chết nó, nhưng tôi đã kịp thời kìm nén được, vì không muốn lập lại hành động cường bạo cũ. Tuy nhiên, tôi cũng muốn thú nhận một điều:

"Từ đó, tôi rất khiếp sợ "con quái vật" này.

Xem tiếp kỳ 4 tại đây

Friday, October 10, 2014

Chuyện dinh dị: Con mèo đen (kỳ 2)



Tiếp theo kỳ 1

Từ sau cái ngày trở thành mèo chột, nó có những dấu hiệu cam chịu, không bỏ đi mà vẫn quanh quẫn ở trong nhà, nhưng dường như mặc cảm là bị chủ ghét bỏ, nên nó có dáng sợ sệt trong những lúc ăn uống, cũng như mỗi lần thấy tôi đến gần.

Tôi thấy khó chịu trước thái độ xa cách của nó, và cảm thấy đau buồn trước mối ác cảm ngày càng bộc lộ rõ của con vật mà tôi đã từng yêu thắm thiết một thời.

Mối cảm xúc bức rức này mau chóng biến thành cơn tức giận, và tiếp theo là sự suy sụp chẳng sao tránh khỏi. Con quỷ tàn ác, ngang ngạnh đã ngự trị trong tâm hồn tôi. Tuy nhiên, thú thật, tôi cũng chẳng hiểu nổi ngay cả chính mình, tại sao vẫn ngoan cố không chịu sửa những lỗi lầm đã từng phạm phải.

Dường như cái tính ngoan cố đó, vốn là một trong những đông cơ mang tính bẩm sinh của con người.

Không ít người, hàng trăm lần đã có những hành động hèn hạ, tồi bại, trong khi mà không phải là họ không biết đó là những hành động xấu xa chẳng nên làm? Nó thôi thúc tôi chạy theo những ham muốn vô độ của những kẻ quen thói kiêu kỳ - và đã khiến tôi trở nên hung bạo, sẵn sàng vì lợi ích cá nhân mà gây nên tội lỗi, rồi cuối cùng đã biến tôi thành một kẻ cực kỳ tàn bạo.

Vào một buổi sáng, tuy chẳng có điều gì bực bội trong lòng, nhưng bỗng nhiên vô cớ, tôi cầm một sợi dây thòng lọng, lừa vào lúc con mèo bất ngờ, quàng vào cổ nó, rồi thắt chặt lại, đem treo nó lên một cành cây.

Tâm trạng tôi lúc đó diễn biến thật kỳ lạ; dường như cái hành động bạo ngược bộc phát này, đã làm nảy sinh trong lòng tôi một sự hối hận cay đắng nhất, nên nước mắt tôi chảy giàn giụa! Nhưng tại sao bỗng nhiên tôi lại treo cổ con vật như thế nhỉ?

Vì rằng, tôi đã vô cớ có hành động bạo ngược đối với một sinh vật vô tội;

Vì rằng, tôi đã phạm vào một tội trọng, mà sự cuồng bạo mất hết tính người sẽ làm cho linh hồn tôi đáng lẽ phải tới cõi vĩnh hằng, nhưng lại lâm vào nguy cơ tiêu tan. Với tội ác này, tôi chẳng còn hy vọng được hưởng sự khoan dung bao la của thượng đế, vẫn rất mực nhân từ, nhưng cũng cực kỳ nghiêm khắc.

Đúng vào cái đêm tôi treo cổ con mèo Toto, vào lúc tôi đang ngủ say, thì chợt có tiếng kêu cháy vẳng đến tai tôi, làm tôi giật mình bừng tỉnh. Tấm rèm cửa phòng ngủ đang rừng rực cháy, sau đó lan ra khắp ngôi nhà. Phải khó khăn lắm, vợ tôi, người đầy tớ gái và tôi mới thoát ra khỏi được căn nhà cháy.

Tất cả đều sập đổ. Toàn bộ của cải của chúng tôi đều biến thành tro bụi. Và từ đó, tôi đành cam chịu an phận và gần như tuyệt vọng.

Tôi phải vượt lên mọi sự yếu hèn để khắc phục hậu quả mà tôi cho đó là một sự báo ứng về điều ác mà tôi đã gây nên: "ác giả, ác báo". Tôi ngẫm nghĩ, điểm lại từng chi tiết các sự việc và mong muốn sẽ giải đáp được những gì còn chưa rõ, trong môt chuỗi các sự việc đã xảy ra.

Những ngày tiếp theo, tôi đến thăm vết tích nơi xảy ra hỏa hoạn. Các bức tường nhà đổ sập gần hết, chỉ còn lại một bức vẫn còn sót lại.

Đó là bức tường, ngăn không dầy lắm ở giữa căn nhà cũ, nơi đầu giường ngủ của tôi kê sát vào trước đây.

Vữa trát còn nguyên một mãng nổi nhiều vết loang nham nhở, được in hằn lên do tác động của khói lửa. Xúm quanh cái vệt loang in trên tường.

Một đám đông người chăm chú quan sát, mồm thì không ngừng thốt lên:

"thật lạ lùng!" "kỳ quặc!".

Những từ mà họ thốt lên biểu lộ sự ngạc nhiên, đã kích thích sự tò mò của tôi.

Tôi tới gần và nhìn kỹ thì nhận ra các vệt loang in hằn trên lớp vữa trát đã ghép thành hình một con mèo khổng lồ.

Hình con mèo trên tường giống con mèo đen cũ của tôi một cách chính xác đến kỳ dị. Trên cổ con vật trong hình vẽ cũng có một sợi dây thòng lọng.

Xem tiếp kỳ 3 tại đây

Thursday, October 9, 2014

Chuyện kinh dị: Con mèo đen


                                                                                           
Ngay từ thuở thơ ấu, tôi đã có tiếng là một cậu bé có tính hiền lành, dễ bảo. Cái tính hay động lòng trắc ẩn của tôi, một thời từng được bạn bè chế diễu. 

Một điều đặc biệt khác là tôi rất yêu loài vật. Vốn là đứa con được nuông chiều, tôi đã được bố mẹ mua cho nhiều loại vật nuôi khác nhau, chẳng thiếu loại nào.

Tôi đã dành hầu hết thời giờ hằng ngày để ngắm nghía chúng, và chẳng có điều gì làm tôi vui sướng hơn là cho chúng ăn hoặc vuốt ve chúng. Cái tính kỳ dị đó lớn lên cùng với tuổi thơ của tôi, và sau này cho đến khi đã trưởng thành, một trong những niềm vui chính của tôi vẫn bắt nguồn từ cái tính cách đó.

Đối với những người có lòng yêu thương vật nuôi trong nhà - một con chó khôn và có nghĩa chẳng hạn - tôi lúng túng không tìm nổi những lời lẽ thỏa đáng để mô tả cho đúng những tình cảm thắm thiết của họ. Tuy nhiên, chẳng phải là không có các vấn đề đối với những người chủ nuôi vốn có tính tàn bạo, lúc thì biểu lộ tình cảm yêu thương quá đáng - yêu đến quên mình, nhưng cũng có lúc lại chẳng kềm nén nổi, để vượt qua thử thách, nên đã cư xử với gia súc rất ác độc, chẳng còn giữ nổi một chút tính cách con người.

Tôi lấy vợ sớm và rất hạnh phúc khi thấy vợ tôi có những ham thích tương tự như những ham thích của tôi. Thấy tôi ao ước có nhiều loại vật nuôi trong nhà, cô ta đã không bỏ sót một cơ hội nào để sưu tầm những con vật được tôi ưa thích nhất:

Chim chóc, cá vàng, một con chó kiểng, các loại thỏ, một con khỉ nhỏ và một con mèo.

Con mèo mà tôi mua về khá lớn, mã đẹp, đen tuyền và thông minh đến mức làm cho mọi người phải kinh ngạc. Nói về sự khôn ngoan quỷ quái của nó, vợ tôi vốn là người có đầu óc mê tín dị đoan, đã bóng gió gọi nó với biệt danh mụ phù thủy đội lốt. Về sau này ngẫm nghĩ lại, với cái hành tung lúc ẩn lúc hiện của nó, tôi thấy vợ tôi quả có lý khi đặt cho nó cái tên ấy.

Toto - tên chính của con mèo - là con vật nuôi được tôi yêu quý, đùa rỡn, vuốt ve. Tôi đích thân cho nó ăn. Nó theo tôi từng bước ở trong nhà. Tuy nhiên,, mỗi khi đi lại ở ngoài phố tôi cảm thấy thật khó chịu khi nó lẵng nhẵng bám theo tôi từng bước.

Qua nhiều năm, tình bạn giữa tôi và Toto đang diễn ra trên tình thần hòa hợp thân thiện như vậy thì bỗng nhiên như có ma quỷ xúi giục, tôi đã trở mặt lại với con vật (tôi lấy làm hổ thẹn khi thú nhận điều này).

Dần dần lòng dạ tôi thay đổi theo hướng tồi tệ: càng ngày càng tỏ ra nhạt nhẽo, cáu kĩnh, chán ghét và xa lánh nó. Thế rồi chẳng những tôi đã có những hành động thô lỗ đối với Toto, mà ngay cả đối với người vợ vô tội, tôi còn đánh đập cô ấy một cách hung bạo. Tất cả những con vật nuôi trong nhà, tất nhiên đều mau chóng cảm nhận được sự đổi tánh nết của tôi, chẳng những tôi thờ ơ, lạnh nhạt, mà còn đối xử với chúng cục cằn như một kẻ điên khùng. Tuy nhiên, với Toto, con vật nuôi mà tôi quý nhất, như độc giả đã biết, thì tôi đã tự kềm chế tránh không hành hạ nó.

Đối với lũ thỏ, con khỉ và con chó cảnh cũng vậy - tôi cũng kềm nén và không đánh đập, trừ khi chúng sán đến lẫn quẫn dưới chân tôi.

Sau đó, có một điều tai hại lớn, là tôi đã mắc vào một tệ nạn xấu xa là nghiện rượu - chẳng có gì tồi tệ hơn khi con người ta nghiện ngập, tôi đã trở thành tàn bạo. Toto - con vật giờ đã già nua - cũng trở thành khó tính, hay giận dỗi, bắt đầu cảm nhận được cái tính khí bệnh hoạn của tôi.

Một đêm, uống rượu ở nhà một người bạn trên phố quá chén say mèm trở về nhà, tôi nhận ra Toto cố tình lẫn tránh sự có mặt của tôi. Tôi túm lấy nó, và trong lúc hoảng sợ, nó đã cắn nhẹ vào bàn tay tôi và răng nó tạo nên một vết sướt trên da tôi. Chẳng thể kềm nén nổi, tôi đùng đùng nổi giận như có quỷ ám, tưởng chừng như hồn tôi đã lìa khỏi xác, các thớ thịt run lên bần bật.

Tôi thọc tay vào túi lấy ra một con dao nhíp, mở lưỡi ra, túm lấy cổ con vật khốn khổ đè xuống, khoét bỏ một con mắt của nó. Cho tới nay khi cầm bút để mô tả cái tội ác đáng sa hỏa ngục này, tôi vẫn còn cảm thấy toàn thân run lên, mặt mày nóng rực vì hổ thẹn.

Sáng hôm sau, khi tôi đã hồi tâm lại - ban đêm lúc thức lúc ngủ, tôi bị ám ảnh về hành động tội lỗi của mình - tôi cảm thấy nửa phần ghê tởm, nửa phần hối hận về hành động bạo lực mà mình đã phạm phải.

Nhưng những điều ăn năn của tôi chỉ là cảm xúc yếu ớt, lập lờ nước đôi, chỉ thoảng qua. Chẳng bao lâu sau tôi lại đã nhấn chìm cái lương tri được thức tỉnh ấy vào rượu.

Trong thời gian ấy, con mèo dần dà hồi phục lại.

Cái hốc mắt bị khoét đi làm cho gương mặt con vật trông thật khiếp sợ. Từ sau cái ngày trở thành mèo chột, nó có những dấu hiệu cam chịu, không bỏ đi, mà vẫn quanh quẫn ở trong nhà, nhưng dường như mặc cảm là bị chủ ghét bỏ, nên nó có dáng sợ sệt trong những lúc ăn uống, cũng như mỗi lần thấy tôi đến gần. 

Xem tiếp kỳ 2 tại đây 
 
Copyright © 2013 Kinh dị (Pmanth) | Powered by Blogger