Chuyện dinh dị: Con mèo đen (kỳ 2)
Tiếp theo kỳ 1
Từ sau cái ngày trở thành mèo chột, nó có những dấu hiệu cam chịu, không bỏ đi mà vẫn quanh quẫn ở trong nhà, nhưng dường như mặc cảm là bị chủ ghét bỏ, nên nó có dáng sợ sệt trong những lúc ăn uống, cũng như mỗi lần thấy tôi đến gần.
Tôi thấy khó chịu trước thái độ xa cách của nó, và cảm thấy đau buồn trước mối ác cảm ngày càng bộc lộ rõ của con vật mà tôi đã từng yêu thắm thiết một thời.
Mối cảm xúc bức rức này mau chóng biến thành cơn tức giận, và tiếp theo là sự suy sụp chẳng sao tránh khỏi. Con quỷ tàn ác, ngang ngạnh đã ngự trị trong tâm hồn tôi. Tuy nhiên, thú thật, tôi cũng chẳng hiểu nổi ngay cả chính mình, tại sao vẫn ngoan cố không chịu sửa những lỗi lầm đã từng phạm phải.
Dường như cái tính ngoan cố đó, vốn là một trong những đông cơ mang tính bẩm sinh của con người.
Không ít người, hàng trăm lần đã có những hành động hèn hạ, tồi bại, trong khi mà không phải là họ không biết đó là những hành động xấu xa chẳng nên làm? Nó thôi thúc tôi chạy theo những ham muốn vô độ của những kẻ quen thói kiêu kỳ - và đã khiến tôi trở nên hung bạo, sẵn sàng vì lợi ích cá nhân mà gây nên tội lỗi, rồi cuối cùng đã biến tôi thành một kẻ cực kỳ tàn bạo.
Vào một buổi sáng, tuy chẳng có điều gì bực bội trong lòng, nhưng bỗng nhiên vô cớ, tôi cầm một sợi dây thòng lọng, lừa vào lúc con mèo bất ngờ, quàng vào cổ nó, rồi thắt chặt lại, đem treo nó lên một cành cây.
Tâm trạng tôi lúc đó diễn biến thật kỳ lạ; dường như cái hành động bạo ngược bộc phát này, đã làm nảy sinh trong lòng tôi một sự hối hận cay đắng nhất, nên nước mắt tôi chảy giàn giụa! Nhưng tại sao bỗng nhiên tôi lại treo cổ con vật như thế nhỉ?
Vì rằng, tôi đã vô cớ có hành động bạo ngược đối với một sinh vật vô tội;
Vì rằng, tôi đã phạm vào một tội trọng, mà sự cuồng bạo mất hết tính người sẽ làm cho linh hồn tôi đáng lẽ phải tới cõi vĩnh hằng, nhưng lại lâm vào nguy cơ tiêu tan. Với tội ác này, tôi chẳng còn hy vọng được hưởng sự khoan dung bao la của thượng đế, vẫn rất mực nhân từ, nhưng cũng cực kỳ nghiêm khắc.
Đúng vào cái đêm tôi treo cổ con mèo Toto, vào lúc tôi đang ngủ say, thì chợt có tiếng kêu cháy vẳng đến tai tôi, làm tôi giật mình bừng tỉnh. Tấm rèm cửa phòng ngủ đang rừng rực cháy, sau đó lan ra khắp ngôi nhà. Phải khó khăn lắm, vợ tôi, người đầy tớ gái và tôi mới thoát ra khỏi được căn nhà cháy.
Tất cả đều sập đổ. Toàn bộ của cải của chúng tôi đều biến thành tro bụi. Và từ đó, tôi đành cam chịu an phận và gần như tuyệt vọng.
Tôi phải vượt lên mọi sự yếu hèn để khắc phục hậu quả mà tôi cho đó là một sự báo ứng về điều ác mà tôi đã gây nên: "ác giả, ác báo". Tôi ngẫm nghĩ, điểm lại từng chi tiết các sự việc và mong muốn sẽ giải đáp được những gì còn chưa rõ, trong môt chuỗi các sự việc đã xảy ra.
Những ngày tiếp theo, tôi đến thăm vết tích nơi xảy ra hỏa hoạn. Các bức tường nhà đổ sập gần hết, chỉ còn lại một bức vẫn còn sót lại.
Đó là bức tường, ngăn không dầy lắm ở giữa căn nhà cũ, nơi đầu giường ngủ của tôi kê sát vào trước đây.
Vữa trát còn nguyên một mãng nổi nhiều vết loang nham nhở, được in hằn lên do tác động của khói lửa. Xúm quanh cái vệt loang in trên tường.
Một đám đông người chăm chú quan sát, mồm thì không ngừng thốt lên:
"thật lạ lùng!" "kỳ quặc!".
Những từ mà họ thốt lên biểu lộ sự ngạc nhiên, đã kích thích sự tò mò của tôi.
Tôi tới gần và nhìn kỹ thì nhận ra các vệt loang in hằn trên lớp vữa trát đã ghép thành hình một con mèo khổng lồ.
Hình con mèo trên tường giống con mèo đen cũ của tôi một cách chính xác đến kỳ dị. Trên cổ con vật trong hình vẽ cũng có một sợi dây thòng lọng.
Xem tiếp kỳ 3 tại đây
Post a Comment